Trong lòng Chu Diệu cười nhạt: Coi anh là đứa trẻ ba tuổi à?
Sau đó, anh rất thành thật mà cúi người về phía trước, cắn xuống một ngụm, nước sốt tràn vào đầy miệng. Chất thịt trơn mềm tinh tế, răng chạm nhẹ một cái liền nát, ngậm trong miệng liền tan.
Có chút ngọt, nhưng không hề ngấy.
Con ngươi đen nhánh của Chu Diệu sáng lên, ra vẻ bình tĩnh: “Cũng được.”
Đây thực chất là hành động theo bản năng của Ôn Duyệt.
Đời trước, lúc cô ở nhà nấu ăn, nếu bên cạnh có người, thì đó thường là bạn thân của cô, sẽ quấn lấy cô nói muốn nếm thử hương vị, sau đó cô liền dùng đũa kẹp đồ ăn cho bạn thân nếm thử, dần dà thành thói quen.
Khoảnh khắc đưa chiếc đũa ra kỳ thật cô ngây ngẩn cả người.
Nhưng thấy Chu Diệu vẻ mặt bình tĩnh, cô cũng làm bộ dường như không có việc gì mà thu hồi đũa: “Chỉ được thôi à? Vậy lần sau tôi không làm món này nữa, anh có vẻ cũng không thích ăn lắm.”
Chu Diệu: “……”
Chu diệu: “Ăn khá ngon.”
Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Vậy anh thích ăn sao, nếu không thích tôi sẽ không làm nữa.”
Chu Diệu im lặng một lát, mới lúng túng mà phun ra hai chữ: “…… Tôi thích.” Sắc mặt anh hơi có chút vặn vẹo, giống như có người kề d.a.o vào cổ.
Nhìn thấy biểu tình của anh Ôn Duyệt thật sự muốn cười ra tiếng, nghĩ thầm nguời đàn ông này trong ngoài cũng thật khác biệt. Cô làm xong cũng không trêu chọc nữa, nghĩ nghĩ rồi lấy nồi ra, lưu loát mà nấu xong hai món còn lại, rồi kêu Chu Diệu bưng vào nhà.
Ôn Duyệt đơn giản thu dọn trên bếp một chút, múc vài muôi nước đổ vào nồi.
Lửa trong bếp vẫn chưa tắt, vừa kịp đun nước chờ lát nữa rửa chén dùng.
Ôn Duyệt nấu cơm xong ra khỏi phòng bếp, tình cờ gặp Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy.
Cô làm lơ Lâm Phương, nhìn Lưu Thúy Thúy cười thân thiện, người sau nhìn cô với ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cũng lộ ra nụ cười.
Lâm Phương ở bên cạnh gần như trợn mắt lên trời, trong mắt mang theo oán hận cùng ghen ghét.
Ôn Duyệt quay đầu vào phòng.
Lâm Phương tức giận, phàn nàn với Lưu Thúy Thúy: “Em dâu, em nhìn thái độ của con nhỏ c.h.ế.t tiệt này đi, tôi là trưởng bối của cô ta, cô ta thậm cũng không chào hỏi tôi một câu!”
Lưu Thúy Thúy thở dài: “Vậy cũng không có cách nào, chị bình tĩnh chút đi, còn muốn bị Chu Diệu xử lý sao?”
Lâm Phương biểu tình vẫn tức giận, nhưng thanh âm đã nhỏ lại một chút: “Em có nghe nói không, Chu Diệu đưa tiền cưới là cái này số!”
Cô ta giơ tay ra hiệu.
“Một ngàn đồng! Nguyên một ngàn đồng!!”
Tuy rằng Chu Diệu và Ôn Duyệt đi Ôn gia phi thường điệu thấp, nhưng trong thôn chuyện gì cũng khó giấu được.
Khi họ đang cãi nhau, tình cờ có người đi ngang qua ngoài sân Ôn gia, nghe được tiếng lật đổ bàn bên trong nhà liền tò mò dừng lại lắng nghe. Hơn nữa cửa sân lại không đóng nên âm thanh căn bản ngăn không được.
Vì thế người trong thôn đều đã biết Lý Hoa Hồng muốn chiếm đất của cháu gái và không muốn trả lại, cũng biết được Chu Diệu cầu hôn cho một ngàn đồng tiền cưới.
Mọi người một bên khinh thường sự tàn nhẫn của Lý Hoa Hồng, một bên lại khiếp sợ với sự hào phóng của Chu Diệu. Sớm biết rằng Chu Diệu hào phóng và có tiền như vậy, họ đã gả con gái mình cho hắn rồi!
Lâm Phương tự nhiên cũng biết được chuyện này.
Giọng nói của bà ta không che giấu được vị chua, “tạp chủng này sống cũng thật tốt. Nếu là biết nó có nhiều tiền như vậy, tôi đã giới thiệu cháu gái mình cho nó rồi! Một ngàn đồng, đủ để hỗ trợ cho con trai tôi vào đại học……”
Lưu Thúy Thúy đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Lâm Phương liền đi theo phía sau lăn qua lộn lại nhắc mãi.
Lưu Thúy Thúy nghe đến tâm phiền ý loạn, xắt rau thiếu chút nữa xắt vào ngón tay, bực bội nói: “Đừng lãi nhãi nữa được không, chị cứ lãi nhãi với tôi thì có ý nghĩa gì, tiền có thể chạy tới trong tay chị à?”
Ai mà không muốn, cô cũng muốn vậy, nhưng cứ nghĩ về nó thì có lợi ích gì?
“Đi ra bên ngoài làm công thật sự có thể kiếm nhiều tiền như vậy?” Lâm Phương im lặng hai giây lại nói chuyện, vẻ mặt tràn đầy khao khát: “Anh cả ở bên ngoài làm việc 5 năm liền kiếm được nhiều tiền như vậy. Tôi nhớ rõ lúc anh ấy trở về đã cho mẹ khoảng năm sáu trăm đồng, lại bỏ tiền ra sửa lại nhà cửa…… Hơn nữa cộng thêm tiền cưới này, thế nào cũng có hơn hai ngàn đồng đúng không?”