Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

Vì thế sau lưng Chu Diệu liền có thêm hai người theo đuôi, bọn họ cũng đã theo anh nhiều năm rồi.

Kỳ thật ba người ở trong thôn cũng không làm chuyện gì xấu, nhưng không chịu nổi Chu Diệu tính tình xấu, Phương Thạch Đào đã từng trộm đồ, còn Nhậm Nghiệp Lương thì bị anh trai, em trai bôi đen, bọn họ cũng không ra đồng làm việc, lâu lâu lại chạy ra bên ngoài.

Trong mắt của những người trong thôn, đây là bằng chứng cho việc chơi bời lêu lỏng, thanh danh của họ tự nhiên trở nên xấu đi. Mọi người đều sẽ nghiêm khắc cảnh cáo con cái nhà mình, không được cùng bọn người Chu Diệu qua lại, miễn cho bị dạy hư.

“A, vậy thì bọn họ thật đáng thương.” Tốc độ cắt thịt của Ôn Duyệt cũng chậm lại, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện rõ vẻ đồng tình.

Chu Diệu không nói chuyện, môi mím thành một đường thẳng, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia nghi ngờ.

Anh có chút không hiểu tại sao mình lại nói những lời này.

Ôn Duyệt có ghét bỏ hay không, đối với anh rất quan trọng sao?

Căn bản không quan trọng.

Sau khi rút ra kết luận này, Chu Diệu dứt khoát nói sang chuyện khác: “Khi nào nhóm lửa?”

“Hiện tại có thể đốt.” Ôn Duyệt vừa cắt thịt xong, đem những miếng thịt bỏ vào chậu tráng men màu vàng đặt ở trên bếp.

Chờ nồi nóng, cô bắt đầu cho đường vào đun nước màu, sau khi nước màu chín thì cho các miếng thịt vào, cầm sạn đảo đều: “Lửa lớn hơn một chút.”

Chu Diệu lại bỏ thêm hai bó củi vào bếp.

Nhiệt độ phòng bếp lên cao, trên mặt Ôn Duyệt lấm tấm mồ hôi.

Chu Diệu, người ở gần nguồn nhiệt nhất cũng đang rất nóng, anh cởi chiếc áo khoác màu xanh đậm của mình ra, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ trắng, để lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực. Khi quay người lấy củi, cơ bắp của anh căng lên theo, chiếc áo ba lỗ trên người bị ướt mồ hôi dính chặt vào cơ thể.

Có lẽ đã lâu rồi anh không cắt tóc, tóc mái có chút dài, che mất lông mày.

Anh đưa tay ra không kiên nhẫn mà vén tóc mái ra sau, lộ ra đôi lông mày đen dày có chút hỗn độn, rũ mắt, tràn ngập một cảm giác nam tính hoang dã.

Ôn Duyệt vô tình nhìn thấy, không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, vốn tâm tình đang buồn bực vì nóng nực đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Lợi ích của việc có một người bạn đời đẹp trai giờ đã thể hiện ra rõ ràng.

Đổi lại là một người xấu, Ôn Duyệt không thể tưởng tượng được cô sẽ cáu kỉnh đến mức nào.

Cô thu hồi tầm mắt, nói: “Chuyển lửa nhỏ.”

Sau đó đậy nắp nồi, “Lại hầm thêm nửa giờ là xong.”

Lúc này trong nồi mùi hương đã không lấn át được, theo khe hở chui ra ngoài tràn ngập khắp phòng, xông thẳng vào mũi.

Con sâu thèm ăn trong bụng Chu Diệu bị khích thích, nghe vậy thì cau mày: “Còn phải đợi nửa giờ?”

“Đúng vậy, hầm lâu chút ăn mới ngon, anh đói hả?” Ôn Duyệt chớp chớp mắt nhìn qua, cười tủm tỉm mà nói: “Nếu không ăn trước một ít bánh gạo lót bụng?”

Cô cười rộ lên đôi mắt cong thành trăng non, khóe miệng lúm đồng tiền ngọt ngào cùng xuất hiện ở hai bên má.

Chu Diệu: “…… Không cần, nửa giờ mà thôi, có thể chờ.”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng sắc mặt anh rõ ràng là xấu hơn trước.

Ôn Duyệt lại muốn cười.

Ngoài thịt kho tàu ra, cô còn chuẩn bị đậu hủ Ma Bà và cải thìa xào, cơm cũng đã nấu xong.

Thời gian qua rất nhanh, nửa giờ tập trung trong sự bận rộn trôi qua trong chớp mắt.

Hai nhà cách vách cũng từ ngoài đồng trở lại, tiếng ồn ào của bọn họ hơi lớn, Ôn Duyệt mơ hồ nghe được tên mình và Chu Diệu.

Cô không để ý tới, giơ tay mở nắp nồi, mùi thơm đặc trưng của thịt kho tàu điên cuồng bay ra bên ngoài, thơm đến mức bản thân Ôn Duyệt đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Ôn Duyệt dùng đôi đũa chọc chọc thịt trong nồi, dễ dàng liền chọc thủng: “Thêm ít lửa, lại hầm thêm vài phút nữa là được rồi.”

Chu Diệu cầm lấy củi nhét vào trong bếp.

Đột nhiên, trước mắt anh xuất một miếng thịt màu sắc hồng nhuận nạc mỡ đan xen. Nâng mí mắt lên, liền thấy cô gái nhỏ mỉm cười mà nhìn anh, dùng đũa kẹp miếng thịt trong tay, giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con: “Nếm thử đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)