Nhưng anh không nói ra, sợ cô lại khóc nữa, rất phiền phức.
Ôn Duyệt ngồi xổm bên cạnh chậu gỗ, trong tay cầm khối xà phòng nhỏ bôi lên khăn trải giường mấy lần, rồi dùng sức chà xát thật mạnh.
Cô giặt rất cẩn thận, nhưng ngồi xổm lâu khiến chân cô tê cứng không thoải mái.
Chu Diệu mang chiếc ghế nhỏ trước bếp ra đặt bên cạnh cô: “Ngồi đây giặt đi.”
“Cảm ơn.” Ôn Duyệt sửng sốt, chậm rãi đứng dậy ngồi lên ghế, hai chân cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Có Chu Diệu ở bên cạnh giúp đỡ, cô giặt cũng khá nhanh, sau khi giặt hai lần, cô gọi Chu Diệu đến giúp vắt khô.
Ý của Ôn Duyệt là mỗi người nắm một bên và vặn theo hướng ngược lại.
Chu Diệu ngại phiền toái, xách khăn trải giường nặng nề ướt đẫm nước lên, dùng lực vặn nhẹ, âm thanh nước rơi vang lên.
Cánh tay anh dùng lực, cơ bắp đẩy ống tay áo căng lên, những đường gân xanh nhô lên trên mu bàn tay trông có vẻ hơi dữ tợn, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình nhẹ nhàng.
Nhìn khăn trải giường và vỏ chăn đang ở trên sào phơi đồ khẽ lay động theo gió, Ôn Duyệt vừa lòng gật đầu.
Thời gian đang tới gần buổi trưa.
Cô nhớ tới Chu Diệu có mang gà về, hỏi: “Giữa trưa ăn gà à?”
“Tùy cô.” Chu Diệu tùy ý trả lời.
Ôn Duyệt suy nghĩ: “Vậy để buổi tối ăn đi, một nửa hầm canh và một nửa kho tàu. Giữa trưa chúng ta ăn thịt kho tàu, đó là món tủ của tôi.”
Đây là phần thưởng cô dành cho Chu Diệu vì đã hỗ trợ làm việc.
Chu Diệu liếc nhìn vẻ mặt tự tin của cô, trong lòng có chút mong chờ, l.i.ế.m liế.m cánh môi nói: “Được, tôi đi nhóm lửa.”
Ôn Duyệt: “Tôi nhớ rõ trong tủ bát có đường đỏ, anh giúp tôi lấy ra đi.”
Thịt kho tàu tốt nhất là dùng đường phèn, nhưng trong nhà không có, đường đỏ miễn cưỡng cũng được.
“Được.”
Chu Diệu đồng ý, đi về phía phòng hai bước rồi dừng lại, “Thịt trong nhà cũng làm hết đi, làm xong giữ lại một nửa, tôi mang cho Ngiệp Lương và lão Phương nếm thử.”
Ôn Duyệt đối với chuyện này cũng không có ý kiến, chỉ hỏi: “Là hai người đến nhà hôm trước phải không?”
“Đúng.” Chu Diệu nhìn cô chằm chằm, thấy cô hỏi xong cũng không nói gì thêm, lại nhăn mày một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Cô có ý kiến với bọn họ sao?”
Ôn Duyệt bị hỏi đến ngơ ngác: “Tai sao tôi phải có ý kiến với bọn họ?”
Cô vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Chu Diệu rũ mắt, giễu cợt: “Bởi vì bọn họ thanh danh không tốt.”
Ôn Duyệt tò mò: “Không tốt đến mức nào, so với anh còn tệ hơn à?”
Chu Diệu: “.”
Anh cẩn thận suy nghĩ: “Vậy thì không có.”
Biết Ôn Duyệt thật sự không thèm để ý, anh khôi phục sắc mặt như thường, ngồi ở trước bếp lười biếng mà nói: “Hai người bọn họ mệnh không tốt lắm.”
Cha của Phương Thạch Đào mất sớm.
Khi anh ta mười lăm tuổi, mẹ anh ta bỏ trốn theo một gã đàn ông hoang dã, để lại cô em gái chưa đầy hai tuổi và bà nội hơn năm mươi tuổi ở nhà.
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi choai choai gầy như cây tre, thường xuyên trộm hoa màu của người trong thôn, có một lần đói đến mức chạy đến nhà Chu Diệu trộm đồ ăn, bị Chu Diệu phát hiện đánh cho một trận.
Khi bị đánh, anh ta vẫn giữ chặt hai củ khoai lang đỏ, nói muốn mang về cho bà nội và em gái ăn. Chu Diệu thấy anh ta rất thảm, đánh hai cái rồi đuổi anh ta đi, trước khi rời đi còn ném cho anh ta vài củ khoai lang đỏ.
Sau đó Phương Thạch Đào liền thường xuyên đi theo Chu Diệu, Chu Diệu ngoài mặt ghét bỏ, nhưng sau lưng lại thường xuyên mang đồ ăn cho bà nội và em gái Phương Thạch Đào ăn.
Nhậm Nghiệp Lương cũng không khá hơn là bao.
Trong nhà họ Nhậm tổng cộng có ba đứa con trai, cậu ta là đứa con ở giữa.
Cha thì thiên vị đứa con trai đầu tiên, mẹ thì yêu thích đứa con trai út thông minh nói năng ngọt ngào, Nhậm Nghiệp Lương liền rất xấu hổ, không có ai thích. Hơn nữa anh trai và em trai đều sợ cậu ta sẽ tranh giành tình cảm của cha mẹ, còn dùng mọi cách để bắt nạt cậu ta, có một lần thiếu chút nữa bị hai người đó dìm c.h.ế.t ở trong sông, may mà Chu Diệu vớt cậu ta lên.