Chu Diệu khẽ cười: “Cô chỉ cần không đồng ý là được rồi.”
Ôn Duyệt nhớ lại vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Lý Hoa Hồng khi đó, cô rùng mình, lắc đầu nói: “Không dám.”
“Nguyên chủ không dám, nếu là cô, cô cũng không dám”, Ôn Duyệt nghĩ thầm trong lòng.
“Sợ cái gì.” Chu Diệu giương mắt liếc cô một cái, “chậc” một tiếng, biểu đạt ý hận sắt không thành thép, “Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ mất mạng. Chỉ cần cô so với bà ta mặt dày hơn, ngang ngược hơn thì bà ta sẽ sợ cô.”
Ôn Duyệt suy ngẫm một chút: “Cho nên anh vừa mặt dày, vừa ngang ngược lại còn không quan tâm đến mạng sống của mình?”
Chu Diệu nghe vậy liền dừng lại, quay người đối diện Ôn Duyệt, đôi mắt phượng gắt gao nhìn cô chăm chú, ánh mắt đen láy sắc bén lại mang theo ẩn ý khó giải thích.
Ôn Duyệt bị nhìn đến có chút khẩn trương, đôi tay vô thức nắm chặt góc áo xoa nắn, nghĩ thầm liệu anh có tức giận không?
“Vậy sao cô không sợ tôi, mà lại sợ bác gái cô, tôi không phải càng hung hãn hơn bà ta sao?” Chu Diệu cũng không tức giận.
Thấy vẻ mặt anh như bình thường, Ôn Duyệt lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng thành thật trả lời: “Anh cũng sẽ không đánh tôi, còn bác gái tôi sẽ đánh người, tôi cũng đánh không lại bà ta, tôi không mạnh bằng bà ta.”
Lý Hoa Hồng là một người phụ nữ quen với việc đồng áng nên đương nhiên khỏe hơn Ôn Duyệt một cô gái gầy yếu suy dinh dưỡng.
Chu Diệu ghét bỏ nói: “…… Thật không có tiền đồ.”
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô hỏi.”
Ôn duyệt đôi mắt tỏa sáng, tươi cười xán lạn: “Cảm ơn anh ~”
Chu Diệu lấy ra một ngàn đồng tiền cưới do Ôn Quốc Cường trả lại đưa cho Ôn Duyệt, những ngón tay màu lúa mạch khớp xương rõ ràng lại thon dài, đây quả thật là niềm hạnh phúc đối với những người tay khống.
Ôn Duyệt nhìn một lúc, cuối cùng cô mới phản ứng: “…… Cho tôi sao?”
“Cha tôi chuẩn bị cho con dâu của mình, cô là vợ tôi, đương nhiên là cho cô rồi.” Chu Diệu nói những lời này, vẻ mặt rất bình tĩnh, như đang nói về một việc nhỏ không đáng kể, nhưng Ôn Duyệt mơ hồ cảm thấy tâm tình của anh có vẻ không tốt lắm.
Cô chần chờ nói: “Không được, quá nhiều.”
Một ngàn đồng ở niên đại này được coi là một số tiền lớn.
Lúc trước Ôn Duyệt từng xem qua trên mạng, thời điểm này một trăm đồng có thể dùng được trong hai, ba tháng nếu tiết kiệm, lương của công nhân trong nhà máy một tháng cũng chỉ mấy chục đồng mà thôi.
Số tiền lớn như thế này, làm sao cô dám nhận.
Chu Diệu mặt không biểu tình: “Không cần? Vậy tôi ném đi.”
Anh giơ tay làm bộ muốn đem tiền ném vào con mương bên cạnh.
“Ê?!” Ôn Duyệt mở to đôi mắt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đã nắm chặt cổ tay Chu Diệu.
Cổ tay của anh tương đối lớn, nhiệt độ làn da ấm, đầu ngón tay cô ấn vào gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, cảm xúc mềm mại ngoài dự đoán.
Ôn Duyệt cảm thấy người đàn ông này nên là đầy gân cứng mới đúng.
Cô ở trong lòng phàn nàn một câu, cắn răng nói: “Tôi lấy còn không được sao!”
Chuyện gì đây a, có ai lại làm như vậy chứ?
Tiền không cần liền ném, kẻ có tiền đều không làm ra loại hành vi này, người đàn ông này quả nhiên mạch não không giống người thường, đầu óc có bệnh nha.
Ôn Duyệt bám vào cánh tay Chu Diệu, từ trong tay anh rút ra một xấp tiền lung tung nhét vào trong túi quần.
Là một xấp tiền rất dày, nằm trong túi quần có cảm giác hiện diện rất cao, chủ yếu là do vải quần tương đối mỏng, có chút cộm chân.
Trước tiên cứ thu tiền lại, đợi sau này nếu Chu Diệu cần thì cô sẽ đưa lại cho anh.
Ôn Duyệt nghĩ trong lòng như vậy, khi cô ngước mắt nhìn lên, phát hiện khuôn mặt của mình đang cách khuôn mặt của Chu Diệu rất gần.
Đôi mắt hẹp dài, đen nhánh của anh gần ngay trước mắt, đáy mắt lập loè ánh sáng nhàn nhạt, ngũ quan anh tuấn càng trở nên sâu sắc và rõ ràng.
Chu Diệu nhướng mày: “Lấy được tiền rồi còn không đi xuống, muốn tôi ôm cô về nhà không?”