Một ngàn đồng tiền cưới, ở những năm 1987 được coi là giá cao ngất trời ở các vùng nông thôn.
“Vậy chúng tao cũng đã nuôi nó nhiều năm, tao mặc kệ, dù sao tiền cũng đã ở trong tay tao, không có khả năng trả lại!” Lý Hoa Hồng trừng mắt.
Chu diệu híp mắt, nhẹ nhàng ném ra hai chữ: “Phải không?”
Giây tiếp theo, anh bất ngờ lật đổ chiếc bàn trước mặt, chén đĩa và đũa rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn khiến ba người còn lại trong phòng giật nảy mình.
Ôn Duyệt không nghĩ tới Chu Diệu lập tức ra tay, cô hơi há miệng bối rối nhìn chằm chằm mặt đất bừa bộn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Chẵng lẽ cô cũng phải ném thứ gì đó để thể hiện khí thế của mình sao?
Nhưng dường như không có gì để ném cả……
Chu Diệu vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình thản, mỉm cười nhìn về phía Ôn Quốc Cường: “Một câu, đưa hay không đưa?”
Ôn Quốc Cường rốt cuộc không thể giữ vững vẻ ngoài ôn hòa giả dối nữa, da mặt không tự chủ nhăn lại, mặt âm trầm nói: “Tiểu Diệu, cậu làm như vậy có phải quá đáng hay không?”
“Quá đáng sao?” Chu Diệu đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Ôn Quốc Cường, giọng điệu kiêu ngạo mang theo chút nguy hiểm, “Bác cả, ông là người thông minh, người thông minh thì luôn thức thời. Hôm nay tôi cho ông hai lựa chọn.”
Anh giơ lên hai ngón tay thon dài, “Một, chủ động giao đất và tiền ra, hai, bị động giao đất và tiền ra.”
Chu Diệu cười rộ lên, cười một cách vui vẻ, diện mạo đẹp trai của anh đặc biệt nổi bật.
Ôn Quốc Cường cau mày, cố gắng giãy giụa: “Tiểu Diệu, chúng ta hiện tại cũng coi như là thông gia, người một nhà không cần phải nháo đến xấu hổ như vậy……”
“Ý của ông là không muốn đưa phải không.” Chu Diệu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy hôm nay cứ thế thôi, ngày mai tôi lại dẫn người lại đây, đi thôi, về nhà.”
“A? Ồ ~” Ôn Duyệt cũng đứng lên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Chu Diệu.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, làm sao lại đi về rồi?
Chu Diệu không chút để ý: “Ngày mai có thể sẽ có rất nhiều người tới, bác cả, bác tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Ôn Quốc Cường nghe được sự uy h.i.ế.p trong lời nói của anh, sắc mặt lại thay đổi.
Ông ta đương nhiên biết ngày mai Chu Diệu sẽ mang người nào tới, người trong thôn đều biết Chu Diệu tên này cả ngày chơi bời lêu lổng, đi cùng một nhóm thanh niên cũng không nghiêm túc làm ăn. Thanh niên ở tuổi này thường làm việc xúc động lỗ mãng, không ai muốn xung đột trực tiếp với họ, thường chỉ nói xấu sau lưng.
Nhưng đó là một ngàn đồng a, Ôn Quốc Cường không cam lòng đưa ra.
“Ồ, đúng rồi.” Đi đến cửa nhà chính, Chu Diệu lại dừng bước, như nhớ ra chuyện gì, mặt đầy nghi vấn: “Tôi nhớ là Ôn Hoa đang làm giáo viên tiểu học ở huyện thành phải không?”
Ôn Quốc Cường càng khẩn trương, lòng bàn tay đẫm mồ hôi xoa xoa ống quần: “Cậu hỏi cái này làm gì!?”
Ôn Hoa là con trai lớn của ông ta và Lý Hoa Hồng, năm nay 22 tuổi, là học sinh trung cấp kỹ thuật đầu tiên ở trong thôn. Mặc dù không vào đại học, nhưng ở niên đại này học sinh trung cấp kỹ thuật đã rất giỏi rồi.
Đầu tiên hắn ta làm một quản lý nhỏ trong một nhà máy ở huyện thành hai năm, sau lại dùng mối quan hệ tìm người quen, vào làm giáo viên ở một trường tiểu học. Có thể nói Ôn Hoa là niềm tự hào của hai vợ chồng bọn họ!
Chu Diệu nhếch môi cười khẽ: “Không có gì, chính là lâu rồi chưa gặp lại hắn, thấy nhớ, định tìm thời gian đi tìm hắn ôn lại chuyện cũ.”
Ôn Quốc Cường: “??” Hai người không quen nhau, ôn lại chuyện cũ cái gì!
Lý Hoa Hồng đi theo hét lên: “Mày không được đi!!”
Đây là uy hiếp! Đây là tr.ần tr.ụi - uy hiếp!!
Cố tình Ôn Hoa lại là niềm tự hào của hai vợ chồng, Chu Diệu một chân đã đạp lên điểm yếu của bọn họ.
Ôn Quốc Cường hít sâu một hơi, giống như lần đầu gặp Chu Diệu, nhìn anh từ trên xuống dưới, trầm giọng không cam tâm tình nguyện nói: “Tiền và đất đều đưa cho cậu.”
“Không được, không thể đưa!” Lý Hoa Hồng thét chói tai ngăn cản, “Không phải đã đồng ý giữ lại số tiền đó cho Hoa tử cưới vợ sao!?”