“Trả cái rắm!” Lý Hoa Hồng hét toáng lên: “Tao đã nói đất đó là của nhà tao, không phải của mày! Bà đây đã nuôi mày thật tốt hai năm rồi, cũng chưa đòi mày tiền……”
Nuôi thật tốt hai năm?
Chu Diệu liếc nhìn thân hình gầy gò nhỏ nhắn bên cạnh, nhớ lại lời bác sĩ nói lúc vào bệnh viện, không nhịn được mà cười một cách u ám.
Nuôi thật tốt là nuôi thành như vậy, nuôi không tốt chẳng phải là trực tiếp c.h.ế.t sao?
Ôn Quốc Cường tức giận lớn tiếng quát: “Bà câm miệng!”
Lý Hoa Hồng lập tức ngừng la hét.
“Duyệt Duyệt à, bác gái cháu không có ý đó……” Ôn Quốc Cường nói với Ôn Duyệt một cách nhẹ nhàng hòa ái.
“Bác cả, ông nên trực tiếp trả lời, đất này rốt cuộc đưa hay không đưa.” Chu Diệu hơi hơi nghiêng người đối mặt với Ôn Quốc Cường, đánh gãy lời nói của người sau.
Chu Diệu ngồi thẳng, chiều cao gần 1m9 khiến ông ta cảm thấy ngột ngạt, hơn nữa ánh mắt hung ác lạnh lùng nhìn qua, ngay cả Ôn Quốc Cường cũng không nhịn được toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Ánh mắt này thật sự dọa người, giống như một con thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, như thể giây tiếp theo liền sẽ nhào lên c.ắn vào c.ổ đối phương.
Ôn Quốc Cường không chịu được sức ép của Chu Diệu, im lặng hai giây bất đắc dĩ nói: “Đó là đất của Duyệt Duyệt, tôi đương nhiên sẽ trả lại. Con bé là con gái duy nhất của em trai tôi, em trai tôi không còn nữa, người làm bác như tôi còn có thể chiếm tiện nghi của con bé sao?”
“Hoa màu trong đất tôi cũng không cần, coi như là đưa quà cưới cho vợ chồng son.”
Không thể không nói Ôn Quốc Cường rất biết cách làm người.
Không giống như Lý Hoa Hồng, danh tiếng trong thôn kém cỏi đến trời người cùng phẫn nộ, Ôn Quốc Cường ở trong thôn danh tiếng rất tốt, mọi người đều cảm thấy ông ta là người hiền lành, điểm duy nhất không tốt chính là cưới người đàn bà phiền phức Lý Hoa Hồng làm vợ.
Ông ta biết đất không thể giữ lại được, liền dứt khoát trả lại, hoa màu cũng không cần, coi như là một cách để có được danh tiếng tốt.
Lý Hoa Hồng còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Ôn Quốc Cường ngăn lại, chỉ có thể tức giận mà trừng mắt nhìn Ôn Duyệt.
Ôn Duyệt nghe vậy thì ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt đỏ như một con thỏ, nở nụ cười ngượng ngùng và khiêu khích nhìn Lý Hoa Hồng.
Ha, vẫn lấy lại được nha ~
Dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lý Hoa Hồng, cô nắm lấy góc áo của Chu Diệu lắc lắc, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
“Không vội, tôi còn có việc phải làm.” Chu Diệu nhướng mày chậm rãi mà mở miệng, “Tiền cưới cũng đưa lại cho tôi luôn.”
Ôn Quốc Cường còn chưa kịp phản ứng thì Lý Hoa Hồng đã bùng nổ: “Muốn đất rồi còn muốn tiền, sao mày tham lam vậy, dứt khoát mang hết đồ đạc nhà tao đi luôn đi! Làm gì có chuyện trả lại tiền cưới, cưới vợ mà không tốn tiền, như thế nào lại có chuyện tốt như vậy!?”
Nếu nói việc lấy đất như là cắt thịt trên người Lý Hoa Hồng, thì đòi tiền lại chẳng khác nào moi t.i.m của bà tay!
Giọng nói vốn bén nhọn của Lý Hoa Hồng càng thêm sắc bén hơn, giống như muốn xuyên thủng bầu trời, cảm giác như mọi người trong bán kính mười dặm đều có thể nghe thấy.
Bà ta đỏ mắt, liên tục nhấn mạnh rằng không thể, nước bọt bay tứ tung, nhìn về phía Ôn Duyệt và Chu Diệu ánh mắt như đang nhìn kẻ thù.
Ôn duyệt cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì, thành thật ngồi xuống, thậm chí còn đang suy nghĩ là nên bán đất cho ai.
Chu Diệu ngữ khí bình tĩnh, nhếch lên môi mỏng mỉm cười hai tiếng: “Cưới vợ là phải tốn tiền, nhưng cô ấy là con gái của các người sao?” Anh chỉ vào cô gái đang ngồi suy nghĩ bên cạnh, nụ cười mang theo sự châm chọc.
Lúc tới cửa cầu hôn anh có nói rằng chính mình sẽ ra một ngàn đồng tiền cưới. Tiền này cha anh đã sớm chuẩn bị tốt, anh đối với số tiền này không quan tâm, cho đi thì cho đi, không quan trọng cuối cùng nó sẽ đến tay ai.
Nhưng hiện tại Chu Diệu đổi ý, số tiền này có thể cho bất kỳ ai, nhưng chắc chắn không phải cho gia đình này.