Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Ôn Duyệt vừa định nói không cần, nhưng đã bị Chu Diệu giành trước một bước.

Anh nhướng mày không khách khí kéo ghế ra ngồi một cách thoải mái, cầm lấy bát đũa sạch ở bên cạnh gắp một miếng mỡ lợn và nói: “Được, vừa lúc chúng tôi chưa ăn sáng.”

Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Duyệt đang chưa hiểu gì: “Đứng ngây ở đó làm gì, bác cả mời cô ngồi xuống ăn sáng.”

“…… Ồ.”

Mặc dù không hiểu rõ tình huống như thế nào, nhưng Ôn Duyệt vẫn nghe lời mà ngồi xuống, m.ô.n.g mới vừa chạm vào ghế, Chu Diệu đã đặt một bát cháo khoai lang đầy ắp trước mặt cô.

Cái bát trước mặt anh lại càng nhiều hơn, cháo trong nồi gần như đã cạn ngay lập tức.

Sắc mặt Ôn Quốc Cường không thay đổi, “Đủ không? Không đủ lại ăn thêm hai quả trứng.”

“Được.” Chu Diệu cũng không khách khí, ăn mấy miếng đồ ăn kèm, thản nhiên nói: “Bác cả, vợ tôi có hai mẫu đất ở trong tay ông, có phải là nên trả lại cho chúng tôi không.”

Anh vừa nói ra điều này, bầu không khó trong trong phòng lập tức đông cứng lại.

Chu Diệu làm như không để ý, vui vẻ ăn uống, nghiêng đầu nói với Ôn Duyệt rằng tóp mỡ heo này có vẻ ngon, sau đó đổ toàn bộ mỡ heo vào trong bát của cô: “Ăn nhiều một chút, nhìn cô quá gầy.”

Ôn Duyệt đối diện với ánh mắt đen láy và bình tĩnh của Chu Diệu, dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm, đem quyền khống chế giao cho Chu Diệu.

Ôn Quốc Cường im lặng hai giây rồi mới mở miệng, nhìn vào Ôn Duyệt: “Đây là ý của Duyệt Duyệt sao? Cũng đúng, theo lý mà nói Duyệt Duyệt đã gả chồng, cho nên đất này nên trả lại cho con bé. Bất quá tiểu Diệu à, hôm qua tôi nghe nói cậu đánh Duyệt Duyệt nhà tôi đến bệnh viện, cậu có phải hay không giải thích với tôi một chút?”

“Vốn dĩ cậu không tới thì tôi cũng định đi tìm cậu. Cha mẹ Duyệt Duyệt qua đời sớm, nhưng tôi coi con bé như con gái ruột của mình, tôi là người nhà ruột thịt của con bé, nếu cậu làm con bé chịu ủy khuất, tôi là người đầu tiên không đồng ý!”

“Duyệt Duyệt à, bác cả sẽ luôn là chỗ dựa cho cháu, nếu ở bên ngoài bị ủy khuất, cháu cứ việc nói, bác cả làm chủ cho cháu!”

Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thật sao bác cả?”

Ôn Quốc Cường cười gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

“Vậy cháu liền nói.” Ôn Duyệt liếc nhìn Chu Diệu, buông đũa trong tay xuống, hốc mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt nói rớt liền rớt, tủi thân nói: “Vừa rồi bác gái nói cháu và nhà họ Ôn một chút quan hệ cũng không có, còn lấy chổi đánh cháu, bác cả, bác phải làm chủ cho cháu a!”

Ôn Quốc Cường: “………”

Chu Diệu: “xùy” cười thành tiếng.

Quỷ thích khóc này thật thú vị.

Hắn híp mắt nở nụ cười, nói thêm: “Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, vừa rồi nếu không phải tôi ở bên cạnh, cái chổi kia đã đập vào mặt cô ấy rồi.”

Ôn Duyệt nức nở: “Bác gái như thế nào có thể đánh vào mặt cháu, nếu cháu bị hủy dung thì làm sao bây giờ nha, nếu bị hủy dung cháu liền không muốn sống nữa, hu hu~”

Chu diệu gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ đã khó coi…… rítttt.”

Ôn Duyệt nhìn chằm chằm vào Chu Diệu với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như hạt châu rơi xuống, bàn tay ở dưới bàn dùng sức véo mạnh vào eo Chu Diệu.

Nói ai khó coi hả!

Chu Diệu: “.”

Được rồi, nói sai rồi.

Lý Hoa Hồng đúng lúc này xông vào.

Bà ta vừa bị đẩy mạnh một cái nên eo bị vặn lại, rất đau, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại bước vào nhà. Vừa bước vào nhà, bà ta nhìn thấy cháo và tóp mỡ heo ở trước mặt Chu Diệu và Ôn Duyệt, hai mắt nheo lại nháy mắt trừng lớn giống như chuông đồng, hét lên một tiếng như đang g.i.ế.c heo.

Bà ta mồm miệng không sạch sẽ mà chửi bới, dùng ánh mắt đầy sát khí quét mắt nhìn về phía hai người.

Ôn Duyệt nước mắt rơi càng nhiều hơn: “Bác cả người xem, bác gái một chút cũng không chào đón cháu, bác mau đem đất trả lại cho cháu, sau này cháu sẽ không tới cửa nhà bác nữa.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)