Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 25:

Chương Trước Chương Tiếp

“Mày trở về làm gì? Tao nói cho mày biết, con gái đã lấy chồng rồi như bát nước đổ đi, mày cùng Ôn gia không còn liên quan gì nữa, đừng tưởng rằng chúng tao có thể giúp mày!”

Lý Hoa Hồng hiển nhiên đã nghe nói sự việc đêm hôm trước Chu Diệu đánh Ôn Duyệt đến bệnh viện, cho rằng cô tới đây là tìm nhà mẹ đẻ giúp đỡ, biểu tình chán ghét. Cô lại đang đứng trong góc khuất cho nên bà ta không nhìn thấy Chu Diệu đang đứng ở bên cạnh.

Nhìn nước bọt đang bay trong không khí, Ôn Duyệt lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tôi đến lấy đồ, trước khi bà nội qua đời đã để lại cho tôi một mảnh đất, còn có một mảnh đất của tôi, tổng cộng là hai mẫu đất.”

“Mày nói cái gì? Mày muốn lấy đất?” Lý Hoa Hồng nhướng mi, mắt nhìn chằm chằm Ôn Duyệt, nói một cách khinh bỉ: “Mày có cái rắm gì, biến đi, biến xa ra, đừng đến trước mặt tao, chướng mắt!”

Dù đã chuẩn bị tốt tinh thần nhưng cô vẫn bị màn trình diễn trên sàn nhảy của Lý Hoa Hồng làm cho choáng váng, hơn nữa có người đang nhìn nên giọng cô cũng lớn hơn một chút: “Nếu bà không đưa lại cho tôi, tôi sẽ đi tìm thôn trưởng phân xử, thôn trưởng cũng biết chuyện này!”

“Hả, con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, mày muốn làm phản à! Lấy chồng là cánh cứng rồi đúng không? Mấy năm nay ăn của tao, uống của tao, ở nhà tao, bà đây không đòi tiền đã tốt lắm rồi mày còn dám hỏi tao đất? Bà đây đánh c.h.ế.t mày cái đồ vô lương tâm!”

Lý Hoa Hồng Hoa làm sao có thể giao đất ra, quay đầu cầm lấy cây chổi đặt dưới mái hiên lao ra ngoài.

Cây chổi đổ ập đánh xuống đầu cô, Ôn Duyệt không nghĩ tới Lý Hoa Hồng sẽ trực tiếp động thủ, không kịp trốn, theo bản năng nhắm mắt lại.

Sự đau đớn trong dự đoán dường như không đến, cô thật cẩn thận mở một con mắt, đập vào mắt cô chính là tấm lưng rộng lớn của Chu Diệu.

Anh nắm cây chổi trong tay Lý Hoa Hồng, cau mày, ánh mắt sắc bén như dã thú, lạnh lùng nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, bà còn dám động thủ thử xem?”

“Chu Diệu?” Lý Hoa Hồng sửng sốt, đối mặt với thân hình cao lớn của Chu Diệu khí thế của bà ta yếu đi đáng kể. Bà ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi chợt nhận ra, “À, tao biết rồi, là mày bảo nó đến đây đúng không? Tao nói cho mày biết, đất là của nhà tao, không có liên quan gì đến nó!”

Lý Hoa Hồng nhìn Chu Diệu bằng ánh mắt không thiện cảm.

Bà ta biết mà, Ôn Duyệt lá gan giống như chuột vậy làm sao dám đến cửa đòi đồ, thì ra là tên này ở sau lưng khuyến khích!

Ôn Duyệt mở to hai mắt: “Bà thật không biết xấu hổ, đó là bà nội cho tôi, đều cùng thôn trưởng chào hỏi qua rồi!”

Lý Hoa Hồng cứ giả vờ như không hiểu: “Đó là đất nhà tao! Biến đi, Ôn gia chúng tao không chào đón hai ngươi, cút đi!” Bà ta muốn đem cây chổi rút về rồi đóng cửa lại, nhưng mặc kệ là dùng sức như thế nào, cây chổi ở trong tay Chu Diệu vẫn không hề cử động.

Tính cách của Lý Hoa Hồng ở một mức độ nào đó rất giống Lâm Phương, đều là người không biết xấu hổ, khi gặp vấn đề liền thích la lối khóc lóc lăn lộn, nếu da mặt không dày hơn họ thì thật sự không có biện pháp đối phó.

Chu Diệu có thể làm cho Lâm Phương ngoan ngoãn, thì tự nhiên cũng không sợ Lý Hoa Hồng.

Bị anh hất tay một cái, Lý Hoa Hồng không khống chế được mà lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Chu Diệu thô bạo đá tung cửa, kéo Ôn Duyệt đi vào trong sân.

Lý Hoa Hồng “ai da” một tiếng, có chút há hốc mồm: “Hai người muốn làm gì!?”

Trong nhà chính, bác cả của Ôn Duyệt, Ôn Quốc Cường đang ăn sáng.

Trên bàn bày một nồi cháo khoai lang đỏ đặc sệt, trong chén bên cạnh còn có vài quả trứng luộc, một đĩa đồ ăn kèm dùng để ăn chung với cơm, còn có một đĩa nhỏ tóp mỡ heo.

Bữa sáng này có thể coi là phong phú ở nông thôn.

Ông ta kinh ngạc nhìn về phía hai người xuất hiện ở cửa nhà chính, hòa ái mà cười cười: “Tiểu Diệu, sao hai vợ chồng lại đến đây? Ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn chút đi?” Ông ta có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to trông rất ngay thẳng và dễ gần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)