Với vóc dáng cao lớn đó, cho dù không đánh người khác thì cũng vẫn có thể chịu đòn.
Chu Diệu mặt không biểu tình nhìn cô: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng phát ra những âm thanh kỳ quái như vậy.”
Ôn Duyệt: “……” Thiết, đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình.
Cô rất là ngạo kiều mà xem thường, nhỏ giọng ngâm nga một giai điệu, ôm quần áo đi vào phòng tắm nhỏ. Có xà phòng thơm, tốc độ tắm rửa của cô chậm đi không ít, mặc dù cô vẫn lo lắng về việc có thể có nhện, chuột hoặc loại côn trùng nào đó bò ra, nhưng cô cũng phải tắm rửa sạch sẽ!
Tắm rửa xong, Ôn Duyệt mỉm cười chúc Chu Diệu ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau.
Ôn Duyệt lại bị tiếng gà gáy đánh thức, lười biếng mà đứng dậy ngồi ở trên giường một lúc, thẳng đến cơn buồn ngủ trong mắt qua đi mới đứng dậy mặc quần áo mang giày đi ra cửa.
Sắc trời mờ mịt, cô đứng ở cửa vươn vai, ngáp dài, môi đỏ khẽ nhếch nhìn thẳng vào mắt Chu Diệu đang đánh răng ở ngoài phòng bếp.
Người sau có vẻ vẫn còn chút buồn ngủ, đôi mắt phượng hai mí đã biến thành mắt một mí, ngước mắt nhìn qua, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi không quá thân thiện, trông rất hung dữ, Ôn Duyệt sợ tới mức đem cái ngáp nuốt trở vào.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định không đụng vào Chu Diệu có tính khí tức giận khi mới rời giường, vòng qua anh, đi vào bếp lấy bàn chải và kem đánh răng để đánh răng.
Chu diệu đánh răng xong đi vào, nhìn đã tỉnh táo hơn nhiều nhưng vẫn có chút lười biếng, cầm chiếc muôi gỗ múc hai muôi nước vào chậu, hai tay cầm nước vẩy lên mặt. Anh không thèm lấy khăn lau đi, để nước trên mặt chảy xuống cằm và dính vào quần áo.
Lông mày và lông mi dày đen của anh có những giọt nước, gương mặt đẹp trai dính nước trông trở nên ôn nhu hơn.
“Ăn sáng không?” Anh ngáp dài hỏi.
Ôn Duyệt đặt bàn chải đánh răng xuống, bị ảnh hưởng cũng ngáp theo một cái, nước mắt sinh lý tràn ra, mơ hồ nói: “Anh ăn không?”
Chu Diệu: “Lười ăn, ăn hai miếng bánh hạnh nhân là được, giải quyết xong sớm một chút rồi trở về.”
Ôn Duyệt làm cử chỉ tay “ok”: “Tôi đi rửa mặt.”
Sau khi thu xếp xong, cả hai lần lượt rời khỏi nhà nhọ Chu.
Sau khi Chu Diệu rời đi, hai nhà còn lại mới dám lên tiếng.
Vết d.a.o trên cửa phòng của Chu Giang Hải và Lâm Phương rất rõ ràng, trực tiếp xuyên qua, nếu là không sửa chữa một chút mùa đông sẽ có gió thổi vào. Hai vợ chồng sắc mặt rất khó coi, mắt thâm đen một mảnh, đêm qua họ cãi nhau đến khuya, sáng nay gần như không dậy nổi.
“Anh hai, anh và chị dâu có sao không?” Chu Thanh Sơn liếc mắt nhìn Chu Giang Hải trên mặt có vết cào, làm bộ làm tịch mở miệng: “Chu Diệu cũng thật là, càng ngày càng quá mức, chúng ta tốt xấu cũng là trưởng bối, nào có ai động d.a.o với trưởng bối?” Hoàn toàn không đề cập đến việc Lâm Phương đã làm.
Chu Giang Hải không nói chuyện, trong mắt oán hận cực kỳ rõ ràng
Chu Thanh Sơn trên mặt mang theo đồng tình, giơ tay vỗ vỗ bả vai Chu Giang Hải, thở dài một hơi: “Haizz, không biết những ngày này khi nào mới kết thúc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Chu Giang Hải nắm chặt nắm tay, uống hai ngụm cháo trong bát, trầm mặc cầm nông cụ ra đồng làm việc.
Trong khi đó, Ôŋ Duyệt và Chu Diệu đã đi tới trước sân nhà họ Ôn.
Trong sân tràn ngập giọng nói sắc bén của Lý Hoa Hồng, bà ta từ sáng sớm đã bắt đầu chửi bới, cũng không biết là đang chửi mắng ai.
Nghe được âm thanh này, Ôn Duyệt theo bản năng co rúm lại một chút, trái tim như là bị người hung hăng nắm lấy, cảm thấy rất khó chịu. Đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ trong thân thể, nhìn ra được nguyên chủ thật sợ hãi người bác gái này.
Ôn Duyệt nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cao lớn bên cạnh, may mắn.
Còn may là cô đã đưa theo ai đó đi cùng!
Ôn Duyệt bình tĩnh lại, đi về phía trước hai bước rồi gõ cửa.
“Ai đó!”
Cửa sân mở ra, người phụ nữ mở cửa nhướng mày, trong đôi mắt xếch dường như có một tia hung ác. Ánh mắt của đối phương nhanh chóng khóa chặt trên người Ôn Duyệt, ánh mắt hung ác càng thêm dữ tợn, há miệng bắt đầu mắng: