Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 21:

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Giang Hải không hề nghi ngờ đối phương sẽ vung rìu lên đầu mình.

Chu Diệu vốn cao lớn cường tráng, cầm cây rìu trong tay càng tạo ra áp lực lớn.

Chu Diệu lười nói nhảm: “Làm Lâm Phương mang đồ ra đây.”

“Cái gì?” Chu Giang Hải ngơ ngác, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Diệu, quay đầu tức giận mắng Lâm Phương: “Bà đã lấy cái gì của cháu trai lớn? Mau trả lại!”

Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, Lâm Phương mặc quần áo đứng ở trong phòng, nhìn sắc mặt Chu Diệu, cố gắng nghiêm mặt lại: “Tôi lấy cái gì, đừng nói bậy!” Giọng nói bén nhọn chứa đựng vài phần chột dạ.

Ở chung lâu như vậy, Chu Diệu sớm hiểu Lâm Phương là người như thế nào, nghe vậy liền đẩy Chu Giang Hải đang chắn trước mặt ra, cầm rìu đi vào nhà.

Sắc mặt anh không chút biểu cảm, chiều cao gần 1m9 tạo áp lực rất lớn, Chu Giang Hải không dám tiến lên ngăn cản.

Lâm Phương thấy hắn đi vào càng sợ gãi hơn, run rẩy hét lên: “Mày muốn làm gì?? Mày đừng làm xằng bậy, giết, g.i.ế.c người là phải chịu hậu quả đó……”

Trong mắt Chu Diệu tràn đầy sự chán ghét.

Anh phớt lờ Lâm Phương đang la hét và Chu Giang Hải đang đổ mồ hôi đầm đìa bên cạnh, đi thẳng vào phòng của họ, đến trước chiếc tủ có khóa, cầm cây rìu mạnh mẽ c.h.é.m qua.

Ổ khóa trên tủ không thể chịu được cây rìu, “lạch cạch” rơi xuống đất.

Chu diệu dùng mũi chân đá văng ổ khóa rơi trên mặt đất, mở tủ ra nhìn thoáng qua, sau đó vươn tay lấy đồ.

Hai miếng thịt xông khói sấy khô, bánh gạo, bánh hạnh nhân, kẹo sữa đại bạch thỏ và một chén sữa mạch nha toàn bộ đều bị Chu Diệu ôm vào trong ngực. Này còn chưa có xong, Chu Ɗiệu vẫn chưa dừng tay, lấy túi bột Phú Cường bên trong ra.

“Bột Phú Cường là của nhà chúng tôi!!” Lâm Phương cuối cùng nhận ra mới phản ứng lại, khàn giọng hét toáng lên: “Tao chỉ lấy một nửa thịt xông khối! Mày mau đặt đồ của nhà tao xuống!!”

Bà ta không dám xông lên, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu Chu Giang Hải đang đứng ở cửa, nhưng phát hiện ông ta đang nhìn bà với ánh mắt giận dữ.

Chu Giang Hải còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì thật sự ngu ngốc. Ông ta hung tợn mà mắng: “Trong nhà thiếu những thứ này à? Thích lấy đồ của người khác như vậy, bà không thấy xấu hổ nhưng tôi thấy xấu hổ!”

Chỉ là một ít đồ ăn mà thôi, cũng không phải bọn họ không mua nổi, vì sao còn đi lấy đồ của Chu Diệu? Tên nhóc này có phải là loại người sẽ im lặng khi bị chiếm tiện nghi sao!?

Bà ta cũng hối hận, khi nhìn thấy phòng Chu Diệu không khóa nên nghĩ vào xem có thể tìm được gì không. Lục lọi hồi lâu nhưng không tìm thấy tiền, dứt khoát lấy một số thứ trong tủ ra, ôm hy vọng sẽ không bị phát hiện.

Bà ta không nên bị ma quỷ ám ảnh, sao lại muốn chiếm tiện nghi của Chu Diệu chứ!?

Lâm Phương không trả lời mà không ngừng hét lên: “Hai miếng thịt đó là của nhà chúng tao, bột Phú Cường cũng là của nhà tao, mày mau trả lại, tiểu súc sinh, mau đem đồ trả lại cho tao!”

Nghe được ba chữ “tiểu súc sinh”, đôi mắt vốn lạnh lùng và chán ghét của Chu Diệu đột nhiên trở nên sắc bén, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sánh nguy hiểm, giống như một con thú hoang có thể lao tới bất cứ lúc nào và c.ắn vào c.ổ họng con mồi.

Chu Giang Hải đứng gần, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của Chu Diệu thay đổi.

Trong lòng ông ta run run, trong đầu không tự chủ mà xuất hiện một số đoạn ký ức không muốn nhớ lại.

Năm đó, sau khi cha của Chu Ɗiệu, cũng chính là anh của ông ta và Chu Thanh Sơn qua đời, ông ta và Chu Thanh Sơn đã cãi nhau một trận ầm ĩ trước mặt bà nội Chu. Cha Chu đi làm việc ở tỉnh khác kiếm được không ít tiền, bọn họ thèm muốn nên đã lên án bà nội Chu mấy năm nay thiên vị, muốn bà đem ít tiền ra phân chia.

Bà nội Chu liên tiếp mất đi chồng và người con trai lớn, vốn dĩ cảm xúc đã không tốt lắm, sau sự việc này sức khỏe của bà càng tệ hơn, bà được đưa đến bệnh viện cùng ngày hôm đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)