Khi Ôn Duyệt tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Chu Diệu ngồi ở trên bàn, trong tay cầm một phần tư liệu cau mày xem.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng, che khuất đôi mắt đen sâu thẳm, trông rất văn nhã.
Bộ dáng này…… Thật sự có hương vị văn nhã bại hoại.
“Tỉnh rồi?” Dường như nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh, Chu Diệu nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt vẫn đeo kính, trong tay vẫn cầm văn kiện, môi mỏng khẽ mở thấp giọng hỏi: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây