Mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, trong đầu là đống tin tức lung tung rối loạn.
Chờ tiếp thu tin tức xong, Ôn Duyệt mới kịp phản ứng lại.
Thì ra là cô xuyên vào một quyển niên đại văn, trở thành nữ phụ pháo hôi, được dùng để so sánh phụ trợ cho nữ chính.
Nguyên chủ cùng nữ chính đều có cha mẹ mất sớm, được thân thích nuôi dưỡng, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Tuy nhiên, những người thân thích này cũng không phải là người tốt đẹp gì, dù sao cũng không phải ruột thịt, đây chính là khó khăn mà cả hai phải đối mặt.
Nữ chính có can đảm phản kháng, không cúi đầu, không chịu thua, tuy rằng thường xuyên huyên náo đến gà bay chó sủa, nhưng cũng thành công bảo vệ thứ thuộc về chính mình, sau khi thi đậu đại học liền rời thôn, rất ít trở về, cuối cùng ở thành phố làm nên sự nghiệp.
Mà nguyên chủ nhát gan, yếu đuối, không có chủ kiến, bị một nhà Bác cả nắm gắt gao.
Sau khi ông bà mất, liền nghe theo lời Bác gái cả nghỉ học, cả ngày ở trong nhà làm việc, một tay ôm đồm tất cả việc lớn nhỏ, trong ngoài, giống như một người giúp việc miễn phí. Sau đó, nguyên chủ còn thay thế chị họ, gả cho đối tượng được đính hôn từ bé.
Đối tượng đính hôn của chị họ, ở trong thôn có tiếng là người lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc, cùng một nhóm người không đàng hoàng mỗi ngày lêu lổng bên ngoài. Nguyên chủ không muốn gả, nhưng cũng không dám phản kháng, cứ như vậy bị ép gả thay.
Sau khi gả qua, nguyên chủ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, oán trời trách đất, không tới hai mươi lăm tuổi liền hậm hực qua đời.
Tính tình nguyên chủ rất khó nói.
Càng khó nói chính là, sau khi Ôn Duyệt tỉnh không bao lâu, liền nhìn thấy người chồng lưu manh cầm ấm nước đi vào tới, vẻ mặt không kiên nhẫn, bực bội mà nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo:
“Hai chúng ta không có lãnh chứng, nếu không muốn sống cùng tôi, cô có thể trở về, không ai cản cô.”
Nói thật, Ôn Duyệt khi nhìn đến người chồng lưu manh, ánh mắt đầu tiên có chút kinh ngạc.
Ngoài dự đoán của cô, người đàn ông trước mặt rất đẹp trai. Mày kiếm, mắt sáng, dáng vẻ hiên ngang, đại khái cao tầm một mét tám mươi lăm, vai rộng, eo thon, chân dài. Ngay cả khi mặc một bộ quần áo xanh đậm đã cũ, trên áo còn có mảnh vá cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ đẹp trai của hắn.
Ngay cả lúc đen mặt nhíu mày nhìn qua bộ dáng cũng rất điển trai, cùng với bộ dạng cà lơ phất phơ lưu manh không giống nhau.
Một giây trước còn nghĩ sẽ ly hôn, Ôn Duyệt nhìn gương mặt chồng mình, bình tĩnh tự hỏi hai giây, nghĩ thầm cuộc sống này cũng có thể chấp nhận được.
Chủ yếu là nếu cô trở về nhà Bác cả, khẳng định sẽ c.h.ế.t thực thảm. Cô không có kinh nghiệm xử lý mấy người thân thích cực phẩm này, cũng sợ phiền toái.
Vì thế Ôn Duyệt nở nụ cười nhạt, nói với anh: “Tôi không có nghĩ sẽ cùng anh ly hôn.”
Anh nghe vậy cười lạnh một tiếng, gương mặt mang theo vài phần châm chọc, bộ dáng rõ ràng là không tin.
Không tin cũng bình thường.
Ôn Duyệt nhớ tới nguyên nhân khiến cô đến bệnh viện lần này.
Nguyên chủ bởi vì không muốn gả, hơn nữa người chồng lưu manh ở trong thôn danh tiếng không tốt, trong lòng không dễ chịu, không hài lòng với anh ta, cảm thấy bản thân mệnh khổ. Cô cũng không muốn nói chuyện với anh ta, mỗi ngày luôn ở trong phòng khóc.
Anh ta thật sự chịu không nổi mới nói hai câu, giọng điệu có chút hung dữ, dọa nguyên chủ trực tiếp hôn mê.
Không sai, dọa hôn mê.
Hiện tại đổi thành Ôn Duyệt, cô cảm thấy tốt nhất nên giải thích một chút, làm hòa hoãn quan hệ của hai người, đôi tay chống ở mép giường muốn ngồi dậy.
Chỉ là cô không có sức lực, nửa ngày cũng chưa ngồi dậy được.
Cuối cùng vẫn là anh nhìn không nổi nữa, đi về phía trước một bước, tay đỡ eo cô nhẹ nhàng đem người đỡ dậy.
Đông tác của anh không tính là ôn nhu, nhưng cũng không làm đau Ôn Duyệt, còn thuận tay cầm lấy gối đầu lót ở sau thắt lưng.