Ôn Duyệt gật gật đầu: “Được, anh phải chú ý thân thể, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng quá liều mạng.”
Chu Diệu ừ một tiếng, “Anh biết rồi.”
Anh nhìn vào mắt Ôn Duyệt, dường như có rất nhiều điều muốn nói ẩn giấu trong con ngươi đen sâu thẳm, cánh môi hơi giật giật nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.
Xe khởi động chậm rãi chạy về phía trước, Chu Diệu đi theo xe hai bước rồi mới nói: “Phải nhớ đến anh.”
Giọng nói trầm thấp rất nhanh bị tiếng xe che lấp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây