Cô mỉm cười, giả vờ ngạc nhiên: “Trời ơi, thím hai, thím mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, chú hai không cho thím ăn mỡ heo buổi sáng sao? Chú hai cũng thật quá đáng, lát nữa tôi sẽ để Chu Diệu nói chuyện với chú hai nhé.”
Giọng điệu mềm mại không hề có tính công kích, nhưng lời nói ra lại khiến người ta nhức nhối.
Nói xong, Ôn Duyệt lập tức đóng cửa lại trước khi Lâm Phương kịp phản ứng và tức giận.
“Bang” một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng có chút xúc phạm.
Lâm Phương tức giận đến mức ngã ngửa, con nhỏ đáng c.h.ế.t này!!!
Ôn Duyệt ngâm nga một chút giai điệu, xoay người ngồi ở trước bếp húp mì, cảm giác sợi mì xuống bụng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên. Ăn hết một tô mì, bụng cô hơi no, cô ngồi một chút sau đó mới đứng dậy rửa chén và rửa nồi.
Lu nước trong phòng bếp đã đầy, Ôn Duyệt kéo chiếc chậu gỗ lớn ra sân, lấy ra một ít xà phòng trong ngăn kéo nhỏ, giặt những bộ quần áo mà cô đã thay hôm qua.
Người trong thôn bình thường đều đi đến bờ sông đầu thôn giặt quần áo, nhưng nhớ lại những người phụ nữ cô đã thấy khi vào thôn ngày hôm qua, Ôn Duyệt liền có chút rụt rè.
Chỉ có vài bộ quần áo thôi, giặt ở nhà cũng được.
Giặt quần áo xong thời gian vẫn còn sớm, Ôn Duyệt nhàn rỗi có chút buồn chán, cô quyết định đơn giản dọn dẹp phòng của Chu Diệu một chút.
Giữa trưa cô vẫn ăn mì, cũng chuẩn bị làm mì cho buổi tối. Mới dọn dẹp xong phòng bếp, Ôn Duyệt đột nhiên nghe thấy ngoài sân có người gọi tên mình.
“Ôn Duyệt, Ôn Duyệt cậu có ở đó không?”
Cô bước ra phòng bếp nhìn bên ngoài, có một cô gái thắt b.í.m tóc đứng ngoài sân. Đối phương mặc quần áo cũ, khuôn mặt trẻ trung thanh tú, đôi mắt trong trẻo, giữa lông mày toát ra khí chất kiên cường.
Chỉ cần nhìn một cái, Ôn Duyệt đã xác định người này chính là nữ chính.
Nguyên chủ và nữ chính đều trải qua cuộc sống giống nhau, trước đó có quan hệ tốt, nhưng sau đó dần dần xa cách. Bởi vì nữ chính luôn khuyên bảo nguyên chủ phản kháng, nhưng nguyên chủ không dám, chỉ biết oán trách người khác, trong lòng cũng rất ghen tị oán hận nữ chính, ngược lại khuyên nữ chính đừng đối nghịch với người thân của mình, sau đó họ dần trở nên xa cách.
“Tôi ở đây.” Ôn duyệt đi đến cửa sân, che giấu sự tò mò lén nhìn cô gái trước mặt: “Vào trong ngồi đi?”
“Không, tôi chỉ muốn nói vài câu với cậu thôi.”
Lý Niệm Thu cũng cẩn thận quan sát bạn mình, thấy trên người cô không có vết thương, tình trạng không tệ mới thở phào nhẹ nhỏm: “Tôi mới về nhà ngày hôm qua, nghe người trong thôn nói rằng Chu Diệu đánh cậu vào bệnh viện, chuyện này có thật không?”
Ôn Duyệt không nghĩ tới nữ chính sẽ hỏi cái này, sửng sốt: “Không liên quan đến Chu Diệu, là do tôi bị thiếu dinh dưỡng, tình trạng cảm xúc không ổn định nên mới ngất đi phải vào bệnh viên.”
Lý Niệm Thu mím môi: “Cậu không nên đồng ý gả thay cho Ôn Hiểu Ngọc, bọn họ chỉ là bác của cậu, cũng không phải là cha mẹ ruột, chỉ cần cậu kiên quyết, họ sẽ không thể can thiệp vào hôn nhân của cậu.” Dù giọng điệu bình thản, nhưng không khó nghe ra bên trong tràn ngập oán hận tiếc rèn sắt không thành thép.
Ôn Duyệt cảm thấy rối rắm.
Cô không biết phải trả lời thế nào, cô cũng không biết nguyên chủ nghĩ gì!
Và sự im lặng của cô trong mắt Lý Niệm Thu lại có một ý nghĩa khác.
Lý Niệm Thu bất đắc dĩ mà thở dài.
Cô hiểu tính tình của Ôn Duyệt nên không nói gì, lại hỏi cô: “Anh ta đối với cậu thế nào?” Nói xong lại nhìn trong sân vài lần, “Anh ta không có ở nhà?”
“Anh ấy sáng sớm đã đi đến thành phố rồi, anh ấy đối xử với tôi cũng khá tốt.” Ôn Duyệt nhanh chóng trả lời, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lý Niệm Thu, cô xác nhận lại lần nữa: “Thật sự, anh ấy tốt hơn so với nhà bác cả nhiều, ít nhất sẽ không để tôi đói bụng làm việc.”
Nghe vậy, Lý Niệm Thu nhăn mày thả lỏng: “Vậy cậu gả qua đây cũng khá tốt.”
“Cậu, nếu không cậu suy nghĩ một chút về việc tiếp tục đi học, những thứ khác đều là giả nhưng tri thức học được là thật, tôi tin tưởng tri thức nhất định có thể thay đổi vận mệnh.”