Chu Diệu: “Siêu nhân là cái gì?”
“Đây là trọng điểm sao?” Ôn Duyệt không nói nên lời mà liếc nhìn anh một cái.
Chu Diệu bấm tay gãi gãi mặt, không cẩn thận cào trúng vết thương trên mặt, đau đến kêu lên. Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ trắng nõn, ánh mắt di chuyển lên trên, đối diện với khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Ôn Duyệt.
“Rượu thuốc.”
Chu Diệu lập tức mỉm cười, đẩy rượu thuốc đến trước mặt cô, đưa mặt về phía trước. Gò má của anh bị bầm tím một mảng, khóe mắt và khóe miệng cũng bị thương, những chỗ khác vẫn ổn, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây