Chu Diệu xách theo rượu thuốc về phòng, nhìn Ôn Duyệt đang ngồi trên ghế đọc sách, sờ sờ vết thương trên mặt, nhướng mi đi qua: “Duyệt Duyệt, giúp anh bôi thuốc được không?”
“Tự mình làm đi.” Ôn Duyệt đầu cũng không nâng lên một chút, ánh mắt vẫn luôn dừng trên sách vở, cười cười nói: “Đánh nhau lợi hại như vậy, không biết tự mình bôi thuốc sao?”
Chu Diệu dọn ghế đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận, anh sai rồi, bảo đảm không có lần sau.”
Ôn Duyệt: “Không cần nói với em chuyện này, dù sao các anh cũng rất lợi hại, có thể ba người đánh mười người.”
Chu Diệu nhướng mày: “Cũng còn được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây