Kiếp trước vì sợ phiền toái và mệt mỏi nên cô tìm một công việc làm giáo viên mỹ thuật ở trường tiểu học, chỉ dạy hai buổi mỗi tuần, không cần gặp gỡ phụ huynh, rất thoải mái. Thỉnh thoảng nhận một vài đơn hàng trên mạng, tiền không nhiều lắm, nhưng đủ dùng.
Ngoài ra cô còn có hai căn hộ ba phòng ngủ nằm ở trung tâm thành phố do bố mẹ để lại. Cô ở một căn và cho thuê một căn, không có áp lực về tiền mua nhà, cuộc sống vô cùng thoải mái và vui vẻ.
Đã quen với cuộc sống nhàn nhã, Ôn Duyệt không thể chịu đựng những khó khăn khi bước đầu gây dựng sự nghiệp.
Trong căn phòng tối om vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng, sau đó vang lên âm thanh như tiếng nướng bánh, lật qua lật lại. Không biết là qua bao lâu, ý thức mơ mơ màng màng, cuối cùng ngủ thiếp đi, đang ngủ nửa chừng mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài và giọng nói trầm thấp của Chu Diệu.
Anh dường như đang nói chuyện cùng ai đó.
Ôn Duyệt nỗ lực xốc lên mí mắt, ngoài cửa sổ màn đêm vẫn dày đặc, đêm tối như mực. Mí mắt như nặng ngàn cân, cô trở mình và tiếp tục ngủ say.
Trong đêm, âm thanh trở mình trong phòng đặc biệt rõ ràng, Chu Diệu nhất thời ngừng nói, đồng thời che miệng Phương Thạch Đào người đang nói chuyện nhỏ nhẹ như con muỗi.
“Nhỏ giọng chút!” Chu Diệu nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, “Đừng đánh thức cô ấy.”
“……”
Phương Thạch Đào vẻ mặt ủy khuất, hắn đã đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt nhỏ giọng!
Chu Diệu vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài nói chuyện.
Nhậm Nghiệp Lương nhìn bóng dáng cao lớn trong đêm, cười cười: “ Anh Diệu thật là thương chị dâu, hai người tình cảm thật tốt, khi nào mới có cháu trai cháu gái cho chúng ta chơi cùng.”
“Đi ra ngoài.” Chu Diệu nhấc chân đá vào m.ô.n.g Nhậm Nghiệp Lương, nhướng mày nói “chú thì hiểu cái gì.”
Anh chỉ là đơn thuần sợ đánh thức Ôn Duyệt, cô lại sẽ khóc. Mắt cô ấy như một cái giếng nước, nước mắt cứ chảy không ngừng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phiền.
Còn có, cái gì kêu sinh cháu trai cháu gái cho hắn chơi?
Không tự soi mình vào nước tiểu xem mình có xứng không! Con trai con gái của anh có thể dễ dàng chơi đùa à? Mơ mộng gì thế!
Ôn Duyệt bị tiếng gà gáy đánh thức.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xám trắng, tiếng gà trống không ngừng kêu ở bên ngoài. Ngày hôm qua ngủ muộn quá, bây giờ tỉnh dậy, thái dương nhức nhói, đầu ong ong vang lên rất không thoải mái.
Trong phòng ánh sáng vẫn mờ mịt, cô xoay người lại thở nhẹ nhàng hơn, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Chờ đến khi gà trống ngừng gáy, Ôŋ Duyệt định tiếp tục ngủ thêm một lúc nhưng bên ngoài lại vang lên những tiếng lách cách lang cang khác.
Giọng nói to của Lâm Phương vô cùng xuyên thấu, âm thanh truyền thẳng vào tai.
Ôn Duyệt: “……”
Phiền c.h.ế.t được!
Cô ngồi dậy, bực bội mà gãi đầu.
Thôi, không ngủ nữa.
Sau khi làm dịu tâm trạng một chút Ôn Duyệt mới đứng dậy xuống giường, cầm chiếc lược gỗ sứt mẻ trên bàn chải tóc, mở cửa bước ra ngoài. Nhìn sắc trời, có lẽ bây giờ chỉ khoảng 6 giờ sáng, nhiệt độ tương đối mát mẻ, không khí rất trong lành.
“Ồ, đã tỉnh rồi à.” Giọng nói sắc nhọn của Lâm Phương vang lên bên cạnh.
Ôn Duyệt quay đầu nhìn lại, Lâm Phương trong tay đang cầm một cái thùng gỗ đang phát ra hơi nóng, trong thùng đựng một chất đen nhão dính. Nhìn thấy cô, Lâm Phương lập tức mỉm cười, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô.
Ôn duyệt bị nhìn đến không thoải mái, cô cười cười, quay đầu lấy chìa khóa mà Chu Diệu để lại trên cửa sổ ra.
Lâm Phương thấy vậy thì dừng lại, hai mắt lóe lên: “Chu Diệu ra ngoài rồi à?”
Ôn duyệt cười cười: “Ừ.”
Lâm Phương nhớ lại những gì mà Chu Thanh Sơn nói ngày hôm qua, thầm nghĩ cơ hội này đến cũng quá nhanh. Bà ta không khỏi vui mừng, cười ra lệnh cho Ôn Duyệt: “Tiểu Duyệt à, bây giờ thím phải đi cho heo ăn, con giúp thím giặt quần áo nhé.”
“?”
Ôn duyệt cho rằng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
Lâm Phương cười ha hả, “Bác cả con nói con rất chăm chỉ, có thể làm được mọi việc, con hãy giúp thím giặt quần áo, đồng thời cắt một ít cỏ cho heo, thím còn có một số việc khác phải làm.”