Ôn Duyệt nhìn thấy sắc mặt của Chu Quang Tông không được tốt lắm, người con trai lớn này cũng không được Lâm Phương yêu thương, bà ta rõ ràng càng thiên vị con trai nhỏ có học vấn.
Chu Quang Tông đứng ở trước cửa một hồi lâu, mới mím môi đi vào phòng.
“Nhìn cái gì vậy, mau tới ăn cơm.” Giọng nói của Chu Diệu ở bên tai vang lên.
Hôm nay có hơi mệt, Ôn Duyệt không muốn xuống bếp, Chu Diệu liền ở trấn trên mua đồ ăn đóng gói trở về, chỉ cần hâm nóng một chút là có thể ăn.
Anh quét mắt nhìn về phía bậc thang trống rỗng, thu hồi tầm mắt: “Giữa trưa hôm nay em cũng không ăn nhiều, buổi tối ăn nhiều thêm một chút, thật vất vả dưỡng lên chút thịt, đừng để bị đói lại gầy như trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây