Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, cụp mắt xuống nhìn lòng bàn tay mình, bàn tay trắng nõn mềm mại bị thùng gỗ cọ xát để lại dấu đỏ rõ ràng, có cảm giác nóng rát đau đớn, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống: “Nặng quá, tôi không nhấc nổi.”
Chu Diệu: “…… Sao lại khóc nữa!”
“Tay đau.” Ôn Duyệt đưa tay về phía Chu Diệu, cho anh xem lòng bàn tay đỏ bừng vì bị cọ xát.
Chu Diệu liếc mắt một cái, lòng bàn tay trắng nõn của cô gái trong rất mềm mại, không hề có một vết chai nào, trông như không thể làm việc gì cả.
Anh “chậc” một tiếng, thầm nghĩ thật sự là một tổ tông, nhưng cũng nghi ngờ: “Tôi nhớ rõ cô ở nhà Bác cả cũng làm việc, sao trên tay lại không có vết chai nào?”
Ôn Duyệt không khóc, hít hít cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi làm sao biết.”
Cô còn ngạc nhiên nữa.
Lúc chiều khi đang dọn dẹp nhà cửa, cô đã nhìn vào gương và phát hiện ra bộ dáng của cô cùng nguyên chủ rất giống nhau, giống khoảng tám mươi phần trăm. Điểm khác biệt duy nhất là má lúm đồng tiền, cô không có, nhưng nguyên chủ có.
Mặt khác bởi vì nguyên chủ mỗi ngày đều buồn bã, u sầu, đôi mắt và lông mày lây nhiễm một chút sự u ám và buồn bã, vốn là xinh đẹp rạng rỡ lại trở nên u ám hơn. Nhưng sau khi Ôn Duyệt đến, đôi mắt và lông mày này đã trở lại vẻ đẹp ban đầu của chúng.
Người xưa vẫn nói: “Nét đẹp bắt nguồn từ tâm hồn!”
“Được rồi, đi tắm đi.” Chu Diệu cũng không có ý định dò hỏi tới cùng, sau khi đem thùng gỗ vào phòng tắm nhỏ, anh gật đầu nhẹ với Ôn Duyệt, ra hiệu cho cô đi tắm.
Đôi mắt ngấn nước của Ôn Duyệt cong thành hình trăng non cười nói: “Cảm ơn anh ~”
Cô vui vẻ mà đi vào phòng tắm nhỏ, sau đó nụ cười đột nhiên cứng lại.
Phòng tắm có diện tích rất nhỏ, chỉ đủ chứa một người. Bởi vì không tiếp xúc với ánh mặt trời, phòng tắm nhỏ tản ra mùi ẩm ướt nhẹ nhàng, trong góc có một lỗ thoát nước to bằng nắm tay, trên đỉnh đầu còn có mạng nhện. Chỗ vị trí ngang bả vai có một cái hố lõm nhỏ, bên trong có một miếng xà phòng nhỏ.
Nói thật, nhìn thấy khung cảnh này, Ôn Duyệt gần như không muốn tắm nữa.
Nhưng hôm nay làm việc ra rất nhiều mồ hôi, nếu không tắm trên người dính nhớp khó chịu. Ôn Duyệt cuối cùng vẫn là c.ởi q.uần áo, nơm nớp lo sợ tắm rửa, hai mắt mở to, đồng tử màu hổ phách quay tròn lên xuống, sợ rằng sẽ có con nhện từ đỉnh đầu hoặc là nơi nào bò ra.
Tắm bằng xà phòng không tốt cho da, cô do dự hai giây, rồi cầm lấy xà phòng có lệ mà lau hai lần. Đối với cô chỉ dùng nước để rửa không khác gì không tắm.
Khoảnh khắc khi cô mặc quần áo vào, Ôn Duyệt thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Việc tắm này, tốn quá nhiều năng lượng.
“Tôi tắm xong rồi.”
Chu Diệu ngồi ở cửa bếp đưa lưng về phía phòng tắm nhỏ, bóng lưng rộng lớn tạo ra một cảm giác an toàn. Nghe được động tĩnh, anh quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen láy lập tức khóa chặt vào thân hình mảnh khảnh đang đứng trước bếp.
Hơi nóng làm cho gương mặt trắng nõn của Ôn Duyệt ửng hồng, đôi mắt ướt vẫn cong cong, môi nhẹ nhàng mở ra, lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên lại hiện ra, trông mềm mại lại dễ bắt nạt.
Chiếc áo hoa màu hồng trên người cô khiến làn da của cô trở nên trắng hơn và tỏa sáng hơn dưới ánh đèn mờ. Chiếc áo này hơi rộng so với cô, cổ ái chữ V có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh thanh tú và xinh đẹp của cô.
Chu Ɗiệu nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu tạo ra cảm giác áp bách, làm cho Ôn Duyệt cảm thấy không được tự nhiên, cô cúi đầu kéo quần áo hỏi: “Tôi mặc rất kỳ lạ sao?”
Cô không mang theo nhiều quần áo từ nhà họ Ôn, những bộ quần áo này đều là của chị họ cô mặc chán và không cần nữa, từ khi ông bà qua đời, nguyên chủ chưa bao giờ được mặc quần áo mới. Chiếc áo hoa màu hồng cô đang mặc trông vừa cũ kỹ vừa quê mùa, nhưng những bộ quần áo khác cũng không khác mấy, Ôn Duyệt chỉ có thể bóp mũi mà mặc.