“…… Được.” Cao Phú Hải miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Ôn Duyệt túm tay áo Chu Diệu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không hay là anh đi đi, em thấy ông ta dường như có hơi tức giận, nếu ông ta làm khó dễ các anh, không mang hàng về cho các anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu.” Chu Diệu cười cười, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự dỗ dành.
Không lâu sau, Nhậm Nghiệp Lương đã trở lại, sắc mặt rõ ràng là không được tốt.
Chu Diệu nhìn anh ta há mồm muốn nói chuyện, nói trước: “Trở về rồi nói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây