“Ông ấy trên đường trở về gặp phải cướp, đồ vật trên xe đều bị lấy đi hết, người cũng bị đánh đến sắp chết, lúc đưa đến bệnh viện đã không cứu được.” Giọng nói của Chu Diệu có chút khàn khàn, “Chuyện này có hơi đột ngột, buổi sáng rời đi anh quên nói cho em.”
Không cứu được?
Ôn Duyệt ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn vẻ mặt của Chu Diệu.
Vẻ mặt của anh nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt đen láy có rất nhiều tơ máu, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm.
Ôn Duyệt đứng lên, tức giận trong lòng tiêu tan, lôi kéo cổ tay của anh đi ra ngoài: “Đi ra ngoài nói đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây