Ôn Duyệt đang chìm đắm trong sắc đẹp lấy lại tinh thần, “Anh đi thành phố làm cái gì?”
“Không liên quan đến cô.” Chu Diệu nói chuyện một chút cũng không khách khí, nhếch mày cười khẩy, “Thế nào, cô muốn quản tôi?”
Ôn Duyệt không quen nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ này của anh, hừ một tiếng: “Chúng ta kết hôn, là vợ chồng, hiện tại tôi vợ anh, quản anh không được sao?”
Chu Diệu mặt không đổi sắc, “Vợ chồng? Được, vậy đêm nay tôi dọn về, hai chúng ta ngủ cùng nhau. Vợ chồng đã kết hôn thì nên ngủ cùng nhau phải không?”
Ôn Duyệt: “……”
Nói không lại anh.
Ôn Duyệt đỏ mặt, viền mắt cũng có chút phiếm hồng, khẽ cắn môi tiếng âm thanh từ kẽ răng phát ra mơ hồ không rõ mà nói không “biết xấu hổ”.
Chu Diệu lỗ tai thính, nghe được cô nói rất rõ ràng, khẽ cười.
Anh sao lại không biết xấu hổ chứ? Trước đây, vợ chồng ngủ chung không phải là chuyện đương nhiên sao? Tất nhiên hiện tại anh cũng không có ý đó, chỉ là thấy vẻ mặt cô buồn cười nên có hứng thú muốn trêu chọc cô một chút.
Chu Ɗiệu cảm thấy phân phòng ngủ riêng rất tốt, ít nhất buổi tối cũng không cần lo lắng mở mắt ra đối diện với khuôn mặt khóc lóc đầy nước mắt.
“Được rồi, tối nay cô nấu cơm hay là tôi nấu?”
Ôn Ɗuyệt yên lặng ngồi dậy: “Để tôi làm.”
Chu Diệu hài lòng, “Được.”
Trong chậu gỗ có một con cá đã được làm sạch, nên Ôŋ Duyệt quyết định làm món cá kho, xào một đĩa rau cải xanh và nấu một bát canh trứng nấm.
Mùi thơm đậm đà từ phòng bếp bay vào nhà Chu Giang Hải và Chu Thanh Sơn, hai nhà ngửi thấy mùi thơm, một mặt chửi rủa, một mặt ăn đồ ăn trong bát trông giống như đồ ăn cho heo, trong lòng cảm thấy không vui.
Chu Diệu vẫn là người rửa chén, dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Duyệt, anh thành thật rửa qua hai lần bằng nước nóng. Sắc mặt thật xấu, động tác rửa chén rất mạnh, gần như muốn rửa cho đến khi chén bóng lên.
Nhìn ra được tâm trạng của anh, Ôn Duyệt ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bếp, hai tay chống cằm cười tủm tỉm nói: “Chu Diệu, anh rửa chén thật sạch, tôi nghĩ trong thôn này không có người thứ hai có thể rửa chén sạch như anh.”
Chu Diệu khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cả thôn cũng không có người thứ hai dùng nước nóng rửa chén và rửa hai lần như tôi.”
“Điều này chứng tỏ chúng ta là người sạch sẽ và vệ sinh nhất thôn.” Ôn Duyệt nháy mắt một cái, giả vờ như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của anh, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Anh cũng phải suy nghĩ cho tôi chứ, thân thể tôi vốn đã không tốt, ăn đồ ăn không sạch sẽ dễ bị bệnh, đến lúc đó đưa tôi đến bệnh viện chẳng phải là anh sẽ gặp rắc rối sao?”
Cô nói rõ ràng và chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng có chút ngọt ngào, nghe giống như đang làm nũng. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên mềm mại hơn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng xinh đẹp.
Đôi mắt hạnh cong cong, hàng mi dài và dày như những chiếc quạt nhỏ chớp chớp.
Nếu là người khác thì có lẽ đã mềm lòng.
Tuy nhiên người như Chu Diệu, không chỉ cơ thể cứng rắn, tính cách cứng nhắc mà trái tim cũng rất lạnh lùng, không hề lay động, nhếch môi mỉa mai: “Tôi thật sự là cưới về một người tổ tông.”
“Đừng ngồi xổm ở chỗ này, đi tắm đi, lát nữa nước trong nồi nguội lại phải đun sôi lần nữa.”
Chu Diệu không kiên nhẫn mà xua xua tay.
Ôn Duyệt: “…… Được.”
Wow, thật là một người đàn ông khó chịu.
Cô hừ nhẹ hai tiếng, đứng dậy cầm thùng gỗ đến bếp để lấy nước nóng.
Niên đại này ở nông thôn tắm rửa thật phiền phức, không có máy nước nóng, phải tự mình nấu nước mới có thể tắm.
Phòng tắm là từ nhà bếp chia ra một ngăn nhỏ, Ôŋ Duyệt pha nước xong, cố gắng lắc lư lảo đảo mà nâng thùng gỗ vào phòng tắm, đi một bước là nước tràn ra một chút.
Chu Diệu nhịn không được nữa, bỏ dở việc đang làm, đứng dậy bước hai bước đến bên cạnh Ôn Duyệt, đoạt lấy thùng gỗ từ tay cô, châm chọc nói: “Nếu cứ đi như thế này, đến nơi cũng không còn nước ở trong thùng.”