Chờ đến ngày hôm sau tỉnh ngủ, cô hoàn toàn quên mất sự việc tối hôm qua, vô cùng vui vẻ mà đi theo Chu Diệu đến nhà bà nội Phương. Cô vừa đi vừa nhảy nhót hưng phấn, đôi mắt vẫn luôn cong thành hình trăng khuyết.
Chu Diệu thấy cô không có ý định hỏi về sự việc tối hôm qua, trái tim đang hồi hộp của anh mới buông lỏng: “Vui như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Ôn Duyệt ngâm nga hát một bản nhạc, tươi cười rực rỡ, “Chính là cảm thấy tâm trạng thật hảo, có nhiều người như vậy, nói chuyện nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
Chu Diệu nhướng mày: “Thích náo nhiệt?”
Ôn Duyệt tự hỏi hai giây, “Thật ra cũng không phải, có thể là khoảng thời gian trước vẫn luôn có một mình ở nhà, có chút buồn chán, hiện tại liền rất thích có người có thể nói chuyện phiếm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây