Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Khi nước sôi, Ôn Duyệt thêm một ít nước lạnh rồi bưng ra ngoài.

Sau khi ra ngoài mới phát hiện tất cả bàn ghế trong phòng đã được Chu Diệu đem ra ngoài sân, trên mặt đất những phân của gia cầm bị anh dùng cây chổi quét tới trước cửa hai người nhà bên cạnh, dọn sạch sẽ một mảnh sân trước nhà.

Thời điểm này trời nắng nóng gay gắt, Chu Diệu tiện tay cởi áo khoát màu xanh biển ra, lộ ra chiếc áo lót màu trắng bên trong.

Thời tiết oi bức, những giọt mồ hôi xuất hiện trên cơ thể hắn, làm ướt những cơ bắp màu mật ong, dưới ánh nắng hiện rõ những đường cong cơ bắp mạnh mẽ cuốn hút. Khi anh cử động, những cơ bắp trên cánh tay nổi lên, thể hiện sức mạnh rất lớn.

Khi khom lưng quần áo bị cuốn lên, lộ ra vòng eo rắn chắc, vai rộng, eo hẹp, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Dáng người này cộng thêm gương mặt điển trai, thật sự rất tuyệt, nếu hắn làm trong ngành giải trí, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn có hàng ngàn fan hâm mộ.

Ôn duyệt liếc nhìn một cái, lại nhìn thêm lần nữa.

Quả nhiên, tìm đàn ông nên tìm người đẹp trai, ít nhất có thể xem đến cảnh đẹp ý vui, tâm tình thoải mái. Giống như cô hiện tại, đã tha thứ việc vừa rồi bị hắn mắng đến phát khóc.

Ôn Duyệt mỉm cười đem chậu nước đặt ở bậc thang, cầm lấy giẻ lau thấm ướt trong nước ấm đặt trực tiếp trên mặt bàn, sau đó dùng sức lau.

Mặt bàn rất dơ, có lẽ là từ khi mang về nhà dùng đến bây giờ cũng chưa lau qua, còn có một lớp mỏng dầu phủ ở phía trên. Cô cố gắng hết sức nhưng chỉ làm sạch được một ít vết bẩn.

Chỉ trong chốc lát, trên trán đã đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Chu Diệu: “…… Cô đừng lau nữa, để tôi làm đi.”

Anh không muốn lại đi bệnh viện nột lần nữa.

“A?” Ôn Duyệt dừng lại, thở hổn hển, có chút ù tai: “Anh, anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, tôi không nghe thấy.”

Chu Diệu lười nói chuyện, đi lên trực tiếp lấy giẻ lau trong tay cô, không hề ôn nhu mà đẩy người vào trong phòng: “Đi ra xa chút, đừng chặn đường.”

Thật phiền phức, với cái thân hình nhỏ bé đó thì có thể làm được gì?

Anh xụ mặt tay cầm giẻ lau tùy ý ở trên bàn lau hai cái, những vết bẩn cứng đầu mà Ôn Duyệt thấy đã giảm đi một nửa.

Cô kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, giọng nói mềm mại đến không ngờ: “Anh lau thật nhanh, tôi vừa nảy một chút cũng không lau sạch được, Chu Diệu, anh thật lợi hại!”

Chu Diệu nhếch môi, không phản ứng.

Ôn Duyệt nhìn anh làm việc chăm chỉ, nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm chổi vào phòng quét sạch tro bụi trên mặt đất, quay đầu lại giũ chăn trên giường.

Có chút mùi mốc.

Hiện tại giặt là không kịp rồi, trước lấy ra phơi nắng, ngày mai sẽ đem đi giặt!

Cô ôm chăn đi ra ngoài, phơi trên cái sào duy nhất không có quần áo trên đó, đập đập hai cái.

Chu Diệu lau xong cái bàn bắt đầu lau ghế, Ôŋ Duyệt phơi chăn xong thì đi vào phòng, sửa sang đồ vật lộn xộn trên bàn đọc sách. Rác rưởi vô dụng thì vứt bỏ, còn hữu dụng thì đặt ở một bên.

Nói thật, cô cũng muốn tháo màn chắn muỗi ra đem đi giặt, nhưng cô không biết cách tháo.

Cô dự định để Chu Diệu làm.

Ôn Duyệt vỗ vỗ tay, quay đầu sửa sang lại những đồ vật khác.

“Anh Diệu ! Anh!”

Chu Diệu nghe được âm thanh ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên. Có hai thanh niên đứng ngoài cửa, nhe răng cười cực kỳ xán lạn.

Anh không lên tiếng, hai người quen thuộc tự mình đi vào.

“Anh, anh đang làm gì.” Phương Thạch Đào gãi gãi đầu.

Chu Diệu liếc nhìn anh ta một cái: “Đang tắm.”

Phương Thạch Đào: “A?”

“Đần, chú không nhìn ra anh Diệu đang rửa đồ đạc à, còn hỏi.” Nhậm Nghiệp Lương vỗ đầu hắn, sau đó tiến lên giúp đỡ một tay, “Anh, người trong thôn đều nói anh đánh vợ đến nhập viện, có chuyện gì vậy?”

“Bọn họ đồn nhảm.”

Chu Diệu chưa từng giải thích nhiều, tiện tay vứt tấm vải đen sì vào chậu gỗ, nhìn bàn ghế đã được lau chùi sạch sẽ thầm nghĩ thì ra chúng nó không phải màu đen, còn nghĩ rằng màu gốc của chúng nó là màu đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)