Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 10:

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Diệu cười nhạo một tiếng: “Mèo còn ăn nhiều hơn cô.”

Sau đó trong phòng lại tiếp tục im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ăn cơm của người đàn ông.

……

Nhà chính cách vách im ắng, Lâm Phương nghiêng lỗ tai dùng sức nghe một hồi lâu, một tiếng động nhỏ cũng không nghe được, bĩu môi: “Vừa trở về có bao lâu, hai người họ lại cãi nhau rồi, tôi thấy hai người bọn họ quan hệ không được tốt lắm. Nhưng cũng bình thường thôi, thằng nhóc Chu Diệu kia tính tình tệ hại như vậy, ai mà chịu nổi.”

“Đáng thương con bé Ôŋ Duyệt kia, là một cô gái ngoan.” Lưu Thúy Thúy đáng tiếc mà thở dài, “Nếu những người khác trong thôn biết, khẳng định cũng sẽ đau lòng.”

Lâm Phương có chút hưng phấn, chuyện này bà nhất định sẽ nói với mọi người trong thôn. Chu Diệu ở trong thôn thanh danh kém như vậy, ít nhất có hơn phân nửa công lao đều ở trên bà.

Ăn cơm xong, Chu Diệu nhanh nhẹn thuần thục thu thập chén đũa đi vào phòng bếp.

Ôŋ Duyệt sửng sốt một chút, chạy nhanh theo sau.

Cô thấy Chu Ɗiệu đem chén đũa bỏ vào một cái bồn gỗ, tiện tay cầm lấy xơ mướp khô treo trên tường, múc hai gáo nước lạnh chuẩn bị rửa chén.

“Từ từ.” Ôn Duyệt không nghĩ tới Chu Diệu sẽ chủ động rửa chén, thất thần hai giây mới lấy lại tinh thần, gọi anh lại, chỉ vào cái nồi sắt nói: “Trong nồi có nước ấm, dùng nước ấm rửa chén, sẽ rửa sạch hơn.”

Cô vừa rồi xào đồ ăn xong, nhớ tới lúc này nông thôn chắc là chưa có xà phòng rửa chén, cô rửa nồi rồi múc vài gáo nước đổ vào trong nồi, thêm củi vào bếp lò, dự định sẽ dùng nước ấm để rửa chén.

Không có xà phòng rửa chén, chỉ có thế dùng nước ấm rửa chén, mặc dù hơi bất tiện nhưng cũng chấp nhận được, dù sao đó cũng là đồ ăn cần phải đảm bảo sạch sẽ vệ sinh.

“Chậc.” Chu Ɗiệu ngẩng đầu mặt vô cảm nhìn cô, nhấp môi mỏng, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất có cảm giác áp bách, “Có cần phải phiền phức vậy không?”

Ôn Duyệt nhìn lại với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vừa rồi anh đã đồng ý nghe theo lời tôi, chỉ có nước không rửa sạch được, bắt buộc phải dùng nước ấm.”

Chu Diệu: “.”

Được lắm, bây giờ đã bắt đầu dựa vào việc anh đồng ý nghe theo cô mà bắt đầu ra lệnh cho anh.

Anh đen mặt đổ nước trong chậu gỗ ra ngoài, lại đi múc nước ấm trong nồi.

Ôn Duyệt thấy thế mỉm cười, đi vào bếp nhìn qua.

Lửa trong bếp đã tắt, cô cầm bó cỏ khô, rút một que diêm định nhóm lửa nấu lại một nồi nước ấm, đem tất cả đồ đạc trong nhà rửa sạch.

Cỏ khô rất dễ châm lửa, nhưng vừa để vào một lúc thì đã tắt.

Ôn Duyệt nhăn mặt.

Sao lại thế này?

Cô lấy một que diêm khác, châm lửa cỏ khô lần nữa, nhét vào bếp vài giây sau lại tắt.

“……”

Nhóm lửa khó như vậy??

Trong lúc Ôn Duyệt đang bối rối, bên cạnh xuất hiện một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, lấy que diêm từ tay cô, dùng kẹp lấy một nửa cỏ khô đã cháy, không nói một lời châm lửa cỏ khô bỏ vào bếp, nắm chặt kẹp bới hai lần, cỏ khô đốt lên thành công.

Chu Diệu lại bỏ thêm một bó cỏ khô vào, sau đó thêm củi lửa.

Ánh sáng màu đỏ cam phản chiếu lên con ngươi đen bóng của Ôn Duyệt, đôi môi nhợt nhạt hơi giương lên, ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng.

“Cứ nhóm lửa như cô thì một trăm hộp que diêm cũng không đủ dùng.” Chu Diệu giọng điệu trào phúng.

Anh cúi người, lồng n.g.ự.c rộng lớn cách lưng Ôn Duyệt vài centimet, nhìn lướt qua, giống như đang ôm Ôn Duyệt ở trong ngực.

Hai người cách thật sự gần, ngửi được mùi bồ kết tươi mát trên người hắn, Ôn Duyệt không kiềm chế được đỏ mặt.

“Tôi muốn nấu nước rửa sạch tất cả đồ vật trong nhà.” Cô rũ mắt, lông mi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt, “Một lát nữa anh có thể giúp tôi đem những bàn ghế kia ra ngoài được không?”

Chu Diệu không chú ý tới vẻ mặt không thích hợp của cô, sau khi xác định lửa sẽ không tắt liền thẳng đứng lên. Nghe vậy, anh liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt nhìn qua cổ tay mảnh khảnh của cô một vòng, “được.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)