Tuyên Mạt Mạt trước tiên đi cửa hàng thịt một chuyến, vì suy nghĩ tiết kiệm chi tiêu, phần lớn mọi người đều chọn mua thịt mỡ, nên lòng non và lòng già bán rất rẻ.Trong mắt cô, những thứ này mới là món ngon nhất, bèn mua hết lòng non, lòng già, rồi lấy thêm hai dẻ sườn.
Đi dạo một vòng, sau đó mua thêm ít rau, trời quá nóng, thịt không để được lâu.
Cô cúi đầu nhìn đống nguyên liệu xách trên hai tay, hai người e là ăn không hết nhiều như vậy.
Kỳ Khiếu...
Tối nay chắc sẽ không về ăn cơm nhỉ?
Theo ký ức của nguyên chủ, kết hôn một năm, số lần Kỳ Khiếu về nhà ở chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một là vì công việc thực sự bận rộn, thường xuyên thức khuya tăng ca, bình thường cũng ít được nghỉ, hai là trong nhà có hai người phụ nữ, ngày nào mẹ chồng nàng dâu cũng cãi nhau ầm ĩ không ngừng, anh về nhà rất khó nghỉ ngơi cho tốt.
Dù sao cũng là làm nghiên cứu vũ khí quân sự, phải giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Vì vậy anh liền ở luôn trong ký túc xá đơn vị.
Lần trước Kỳ Khiếu về nhà, đã là chuyện của một tháng trước rồi.
Tuyên Mạt Mạt đoán anh không bao lâu nữa sẽ về, bởi vì nguyên chủ đã chọc tức mẹ Kỳ Khiếu phải về quê.
Từ nhỏ cô đã như con khỉ nhỏ, hành sự khá ngông cuồng, không sợ giao thiệp với nam giới.
Nhưng nguyên chủ đã làm nhiều chuyện thất đức như vậy, bây giờ cô phải gánh tội thay, thật sự phải đối mặt với Kỳ Khiếu, trong lòng cô không khỏi thấy sợ hãi.
Trong Viện nghiên cứu số hai, Kỳ Khiếu đang thu dọn những bản vẽ cơ khí lộn xộn trước mặt, tay chân nhanh nhẹn, trông có vẻ khá vội.
Cao Nam Tinh gõ cửa, thò đầu vào, cười cười trêu chọc Kỳ Tiếu: “Chủ nhiệm Kỳ, ngày thường không phải anh đều ở ký túc xá sao? Sao hôm nay lại vội tan làm thế? Đi hẹn hò à?”
Kỳ Khiếu liếc anh ta một cái, rồi lại cúi đầu xuống khóa bản vẽ vào ngăn kéo, nghiêm giọng nói: “Bớt nói nhảm, tôi có gia đình rồi. Người nhà giận dỗi, về xem sao.”
Sáng nay mẹ anh gọi điện thoại đến anh mới biết, hôm qua bà đã cãi nhau một trận lớn với Tuyên Mạt Mạt, bị chọc tức đến mức tim khó chịu, tối qua phải nhờ người đến đón về quê ngay trong đêm.
Trong điện thoại, giọng điệu của mẹ rất lạnh lùng: “Con gái nhà ai mà chẳng là bảo bối? Nhưng Tuyên Mạt Mạt làm quá đáng quá rồi! Ngày thường việc nhà cũng chẳng cần cô ta làm, vậy mà cô ta còn đánh mắng Nguyên Nguyên! Mẹ nói cô ta vài câu, con đoán xem, hừ! Cô ta mắng mẹ là bà già chết tiệt sao không sớm đi chết đi, nhiều chuyện xen vào gia đình cô ta! A Khiếu, mẹ khuyên con một câu, tương lai con còn có tiền đồ rộng mở, nhanh chóng ly hôn với Tuyên Mạt Mạt đi! Nếu không, người phụ nữ này sớm muộn gì cũng hại con đứt đường công danh!”
Xấu chàng hổ ai, Kỳ Khiếu tự nhiên sẽ không đi khắp nơi tuyên dương chuyện vợ mình chọc tức mẹ mình phải về quê.
Anh sớm biết Tuyên Mạt Mạt là người ngang ngược vô lý, lúc kết hôn anh không nói cho cô biết mình có con, nên cô giận dỗi thì cứ để cô giận vậy.
Nhưng không ngờ cô lại càng ngày càng quá đáng!
Dù trong lòng có khó chịu đến đâu, cũng không thể trút giận lên đứa trẻ!
Cả viện nghiên cứu đều biết Chủ nhiệm Kỳ cưới một cô vợ quê mùa vừa béo vừa xấu, mỗi lần Chủ nhiệm Kỳ từ nhà về, sắc mặt đều không được tốt.
Cao Tinh Nam nhiều lời khuyên vài câu: “Chủ nhiệm Kỳ, thật sự không được thì anh ly hôn đi! Với điều kiện của anh, dù ly hôn có con thì cũng có không ít cô gái tốt tranh nhau gả cho anh! Sao cứ phải cắm hoa tươi vào bãi phân chứ?”
“Tối ăn cơm nhiều vào, cái miệng cậu lắm chuyện thật đấy.” Kỳ Khiếu đeo cặp tài liệu rời đi, “Tôi đi đây, sáng mai đi làm đừng có đến muộn, muộn nữa là trừ tiền trợ cấp đấy.”
Dẫn theo Tiểu Nguyên, anh vốn định cả đời này sẽ không kết hôn, đỡ phải làm lỡ dở cô gái tốt nhà người ta.