Lý Quốc Chấn nhẹ nhàng thở dài: “Tuy rằng cha đi ra từ căn cứ nhưng kế tiếp chỉ sợ phải tiếp tục tập trung vào công việc, tổ chức khen thưởng cha một ít vật chất, cũng lấy danh nghĩa cá nhân của cha bán một bộ phận độc quyền ra ngoài, con ngoan, sau này con không cần để mình chịu ấm ức nữa.
Có cha ở đây, cả đời này con không cần chịu khổ, cũng không cần làm việc, cha có thể nuôi con, thậm chí con của con. Bên chỗ Kinh Thị có một căn tứ hợp viện lớn dưới danh nghĩa của cha, còn có nhà kiểu Tây, con thích cái nào thì có thể đến đó ở.
Còn có ô tô, quần áo xinh đẹp, đồ vật hay ho, con muốn cái gì, cha đều mua cho con. Cha đã mở một quyển sổ tiết kiệm cho con, tiền bên trong con muốn tiêu bao nhiêu đều được, đồng ý với cha, về sau nhất định phải sống cuộc sống tốt nhất trên thế giới, được không?”
Mắt Hà Loan Loan ươn ướt, cô được Lý Quốc Chấn ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng dựa lên trên vai ông ấy.
Cô gái nghẹn ngào nói: “Cha ơi, con không cần tiền, con có thể nhìn thấy cha gọi cha một tiếng cha đã tốt lắm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây