Sắc mặt Tào Hiểu Kiều trắng bệch, cả người run rẩy.
Cuối cùng, Chu Đại Khang nhỏ giọng nói: “Là mẹ bảo cháu đi nói với Cố Chính rằng dì Hà nấu cơm cần dùng hoa tiêu, để Cố Chính đến bờ sông hái hoa tiêu, nếu Cố Chính xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì gọi cha cháu tới cứu... Cố, Cố Chính tới bờ sông rồi nhưng lại thấy hoa tiêu kia mọc ở chỗ quá nguy hiểm, không chịu đi xuống, cháu, cháu nói cậu ấy nhát gan, cậu ấy bảo không phải cậu ấy nhát mà là không thể làm chuyện nguy hiểm, cháu muốn chứng minh bản thân không sợ hãi nên mới đi xuống...”
Thân mình Tào Hiểu Kiều run rẩy suýt quỵ ngã, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ khung cửa giữ vững thân thể, tái nhợt giải thích: “Không, không phải như thế!”
Đoàn trưởng Hạ cười lạnh một tiếng: “Chu Khôn, con trai cậu đã nói như vậy, cậu có muốn nói gì không?”
Mặt Chu Khôn cũng đầy vẻ khiếp sợ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây