Thái độ của Hạ Quân rất nghiêm túc: “Dục Hàn, lúc trước mẹ từng nói dù anh trai con thích buôn bán nhưng không có nghĩa là toàn bộ tài sản nhà họ Cố đều phải giao cho nó! Hai anh em con đều do mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mẹ sẽ không bất công với đứa nào. Cha con bận rộn công việc nên không để tâm tới chuyện này, nhưng cha mẹ đã thương lượng rồi, mấy năm nay anh trai con nhìn thì có vẻ khá giả nhưng thực tế đã đổ không biết bao nhiêu tiền ra ngoài, đều là người nhà thu dọn cho nó. Nhưng các con đều đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Mẹ quyết định chia tài sản trong nhà thành mấy phần, lần lượt sang tên cho hai anh em con, các con sắp xếp thế nào là chuyện của hai đứa. Bất động sản ở Hải thị và Kinh thị, nhà chúng ta có tổng cộng mười hai căn, mẹ và cha con giữ lại bốn căn, con và anh trai mỗi người bốn căn. Còn những tài sản khác thì chờ khi nào cả nhà ngồi lại với nhau, chúng ta sẽ thương lượng tiếp.”
Cố Dục Hàn trực tiếp phủ nhận: “Mẹ, con không định về Kinh thị, có nhà ở đó cũng chẳng dùng đâu.”
Hạ Quân hừ lạnh một tiếng: “Con không nghĩ cho vợ con sao? Con gái nhà người ta mềm mại yếu đuối như thế, chẳng lẽ phải ở đây với con cả đời? Đặc biệt là lúc con bé sinh con, đến lúc đó cả người lớn và trẻ nhỏ đều rất yếu ớt, con không biết cách chăm sóc, mẹ đưa hai mẹ con nó về Kinh thị ở mấy tháng không được sao? Đến lúc bọn họ ở chung với anh trai con, con cảm thấy ngày tháng có yên bình không? Mẹ nghĩ kĩ rồi, căn tứ hợp viện lớn nhất ở Kinh thị cho con. Tòa nhà đó là của một vị quan lớn rất lợi hại, cả gia đình nhà họ đều đã ra nước ngoài, tòa nhà vô cùng xinh đẹp, vị trí cũng rất tốt...”
Ngoài phòng, Hà Linh Linh hít sâu một hơi, thấy Chính Chính và Phỉ Phỉ sắp vào tới nơi, chỉ có thể siết chặt tay rời đi.
Tim cô ta đập như trống, không nhịn được mắng loạn: “Bà già chết tiệt này! Tòa nhà tốt như vậy mà lại cho đứa con nhỏ! Chờ tôi gặp Cố Viêm Lâm, tôi nhất định phải nói với anh ta!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây