Giáo sư Vương có hơi sửng sốt một chút, vội giải thích: “Không phải, cháu dâu của tôi không có ở đây, đây là cô bé làm việc ở nhà của tôi.”
Người quen lập tức thay đổi thái độ: “À, thật sự xin lỗi, là do tôi không tốt, mọi người đừng để ý.”
Khâu Kiến Nghiệp cười cười với người này, trên mặt không có gì là đang tức giận.
Hai bên hàn huyên qua lại, người quen liền đi rồi, Quý Xán Xán cầm chìa khóa mở cửa, giáo sư Vương không nhịn được mà lải nhải: “Ông lão này lúc còn trẻ đã có tiếng là không nhớ được mặt mũi người khác, đến bây giờ vẫn là như vậy, đúng làm làm trò cười cho thiên hạ mà.”
Khâu Kiến Nghiệp trong tay cầm theo rổ trúc nhỏ lúc mang đi, cười nói: “Hơi đâu mà so đo với ông ấy làm gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây