“Đừng nghĩ xấu người khác như vậy chứ.”
“Cái này gọi là trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn thôi ạ.”
Chờ Quý Xán Xán ra ngoài, Khâu Kiến Nghiệp cười nói: “Tôi và bà ngoại đều rất hài lòng về cô, lúc trước tôi có hỏi thăm qua người ta, bảo mẫu tại nhà thường được trả năm mươi đến sáu mươi nhân dân tệ một tháng. Không ở chung nhà nên tiền lương sẽ thấp hơn một chút, nhưng vì cô nấu cơm ngon, hơn nữa nhà bà tôi cách nhà cô cũng khá xa, tôi quyết định đưa ra giá cao hơn một tí. Tháng thứ nhất chúng tôi sẽ tính năm mươi nhân dân tệ, qua thời gian thử việc sẽ tăng thành năm mươi lăm nhân dân tệ, cô thấy thế nào?”
Ban nãy ở bệnh viện, bọn họ đã thương lương qua giá cả rồi, vừa hay Quý Xán Xán có nhìn thấy một vài người bệnh ở đó có bảo mẫu chăm sóc, cô đã lặng lẽ hỏi thăm qua giá tiền lương, xác thực cái này đúng là giá thị trường, đương nhiên là cô không có gì để dị nghị thêm nữa.
“Được, anh định mướn bảo mẫu cho giáo sư Vương dài hạn hay ngắn hạn?”
“Bà ngoại tôi đã cao tuổi, tôi vẫn hy vọng sẽ luôn có người chăm sóc bà, đương nhiên là người quen thì sẽ tốt hơn…”
Quý Xán Xán nói: “Tôi sẽ tận lực làm tốt, nội trong năm nay thì không thành vấn đề, thời gian dài thì chưa chắc, mẹ tôi còn phát sầu vì hôn nhân của tôi, nên tôi không đảm bảo được.”
Khâu Kiến Nghiệp hơi kinh ngạc, lần đầu tiên phỏng vấn những ứng viên trong công ty cũng không có ai có năng lực đáng ngạc nhiên như vậy.
“Cái này là đương nhiên, đúng rồi, ngày mai chính là cuối tháng, chờ đến ngày mười lăm tháng sau, tôi sẽ đưa cho cô nửa tháng tiền lương trước, lỡ như cô gặp chuyện gì khó khăn thì cũng dễ nói chuyện với người trong nhà hơn. Cuối tháng sau lại phát một lần, sau khi chuyển sang làm chính thức thì ngày cuối cùng mỗi tháng sẽ phát tiền lương, không nợ lại lương.”
Quý Xán Xán có chút ngoài ý muốn, thẹn thùng nói: “Cảm ơn anh.”
Nhận được nửa tháng tiền lương cũng đủ giải quyết vấn đề lửa sém lông của cô rồi. Tiền dư lại vừa vặn có thể chống đỡ được đến lúc phát tiền lương. Khâu Kiến Nghiệp không hổ danh là người làm ăn, thu mua lòng người chuẩn đến mức hoàn hảo.
Tuy nhiên đây cũng là lòng tốt của anh ấy, cô cũng muốn có qua có lại với nhà họ, Quý Xán Xán tỏ thái độ nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho bà lão.
Hai bên nói chuyện với nhau rất thuận lợi, Quý Xán Xán dọn dẹp quét tước sạch sẽ phòng bếp xong thì cũng gần đến 6 giờ chiều. Sau khi tạm biệt bọn họ rồi mới nhanh chóng rời đi, vừa lúc bắt kịp xe buýt trở về nhà.
Đến được nhà họ Quý thì trời có hơi tối muộn, bọn họ đã ăn cơm xong xuôi. Người ra mở cửa chính là Thẩm Quế Hương, khuôn mặt xị ra giống như là có ai đang thiếu nợ bà ta vậy.
“Làm gì đây?”