Giáo sư Vương thật sự hâm mộ cháu ngoại, cười nói: “Bệnh viêm dạ dày của bà sao lại tới đúng lúc thế chứ, thật là, nhìn thôi cũng đủ phát thèm rồi, Tiểu Quý, cháu mau ngồi xuống ăn đi.”
“Giáo sư Vương, cháu thật sự phải đi lau dọn phòng bếp trước, chốc lát nữa cháu còn phải bắt kịp giờ xe buýt nữa ạ.”
“Hôm nay vẫn còn sớm, không phải vội, coi như là bà cùng với Kiến Nghiệp muốn cảm ơn cháu vì sáng nay đã đưa bà đến bệnh viện, hôm nay thật làm phiền cháu quá.”
Nếu Quý Xán Xán lại từ chối thêm thì không thích hợp cho lắm, thế là cô đành ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, đảm bảo tốc độ không nhanh không chậm. Thời điểm hai bà cháu vừa buông chiếc đũa xuống thì cô liền đứng dậy, dọn phần chén bát của mình vào trong phòng bếp, để lại không gian cho hai bà cháu nói chuyện phiếm giết thời gian.
Yêu cầu của bảo mẫu là phải có chừng mực, vốn dĩ chỉ là người xa lạ xen vào trong nhà người khác. Nếu không thể khống chế đúng mực thì sẽ dễ dàng phá hỏng cảm thụ của hai bên. Quý Xán Xán thực sự cảm thấy mình may mắn khi sống trong một gia đình có điều kiện không tệ, từng mời bảo mẫu về hỗ trợ rồi nên cô có thể hình dung ra được mọi chuyện chỉ với cái nhìn bên ngoài. Bằng không có khả năng cô sẽ vì không đủ kinh nghiệm mà không dám nhận công việc này.
Trong phòng khách, đúng là hai bà cháu đang thảo luận, bọn họ đều rất hài lòng.
Giáo sư Vương như thể có điều gì đó suy tư: “Bà cảm thấy cô gái này hiện tại đang có vấn đề gì đó khúc mắc trong cuộc sống, bằng không sẽ không đến mức phải đi làm bảo mẫu. Chúng ta đừng bạc đãi người ta, chờ đến khi sức khoẻ của bà tốt hơn chút, nếu con bé muốn đi, cháu cũng đừng nói lời gì khó nghe nhé.”
Khâu Kiến Nghiệp bật cười: “Bà ngoại, một khi đã nhận công việc này thì phải kiên định làm cho tới cùng, cháu nói việc quan trọng trước mắt là chỉ cần chăm sóc bà cho thật tốt, có vậy thì cháu mới yên tâm được, bà đừng lo lắng nhiều nữa.”
Bọn họ là người thuê, lại cảm thấy năng lực của người ta không chỉ có vậy. Cũng phải xem tạm trước đã, lỡ như nói như rồng leo, làm như mèo mửa(*) thì sao?
[Chú thích: (*) Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Nói thì rất mạnh mẽ, rất hay với biết bao hứa hẹn, nhưng khi thực hiện công việc thì lười nhác, bỏ dở không đến nơi đến chốn.]
“Cũng đúng.”
“Bà ngoại, bà không cần cảm thấy người ta là cô gái trẻ mà ngượng ngùng không mở miệng. Việc thuộc bổn phận thì cứ nói với cô ấy, đừng để người khác lừa gạt mình nhé.”
Khâu Kiến Nghiệp sợ tính cách bà ngoại vốn dĩ lương thiện, điều mà anh ấy sợ nhất là mướn bảo mẫu về rồi lại coi người ta như tổ tông thì không nên.