Thập Niên 80: Gả Cho Giáo Sư

Chương 45:

Chương Trước Chương Tiếp

Buổi chiều Khâu Kiến Nghiệp ở lại ăn cơm, ớt xanh xào thịt thái sợi cùng đậu hũ chiên vàng là để cho anh ấy, cũng là để Quý Xán Xán trổ tài nấu nướng của mình.

Khâu Kiến Nghiệp đứng ở ngoài cửa quan sát một lúc lâu, thấy Quý Xán Xán làm đâu vào đấy thì rất là vừa lòng. Chờ đến khi mùi hương trong phòng bếp lan ra ngoài, căn bản không tính sẽ bắt bẻ cô gì cả.

Trước khi dùng cơm, Quý Xán Xán đưa cái ly đã được rót chút nước muối ấm cho giáo sư Vương uống, nói: “Đây là phần bác sĩ dặn dò bà uống ạ.”

Giáo sư Vương vui vẻ tiếp nhận: “Thiếu chút nữa thì quên mất.”

Đồ ăn đã được bưng lên bàn, hương vị đều có đủ cả, chỉ cần nhìn bát cháo trắng kia có đầy đủ cả thịt lẫn rau là đã muốn ăn ngay rồi.

“Bà ngoại, bà nếm thử đi ạ!”

Giáo sư Vương múc một muỗng, cẩn thận đánh giá, giữa hai hàng chân mày khẽ nhăn lại, có chút thỏa mãn: “Ăn ngon lắm! Ăn ngon hơn nhiều so với cơm bà làm!”

Khâu Kiến Nghiệp áy náy không thôi, anh ấy biết rõ bà ngoại không thể nào nấu cơm ngon, tuổi tác cũng đã cao, thế nhưng lại không yên tâm khi để bà ấy ở một mình trong thời gian dài như vậy.

Giáo sư Vương không muốn cháu ngoại phải nghĩ nhiều, cười nói: “Mấy đứa cũng ăn đi, Tiểu Quý, cháu mau ngồi xuống ăn đi!”

Khâu Kiến Nghiệp lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, Tiểu Quý cũng lại ăn luôn đi!”

Quý Xán Xán đứng yên không nhúc nhích: “Tôi còn phải đi lau dọn lại phòng bếp, hai người cứ ăn đi. Anh Khâu, trước hết cứ nếm thử xem hương vị thế nào, nếu như không hợp khẩu vị thì tôi có thể cố gắng cải tiến dần dần.”

“Vậy tôi nếm thử trước, vừa nhìn đã thấy thèm rồi!”

Khâu Kiến Nghiệp thường ăn cơm tập thể ở công ty, đầu bếp được mời đến có tay nghề tạm được, một ngày ba bữa cơm chỉ cầu mặn ngọt vừa đủ. Sau khi về nhà, vợ mới cưới lại không thích nấu cơm, mẹ anh ấy cũng qua đời, ba bữa cơm căn bản đều là qua loa cho xong.

Trước tiên anh ấy gắp một miếng ớt xanh đã xào chín nhưng vẫn bảo đảm được độ giòn như cũ, thịt thái miếng mỏng mềm, khá ngon miệng, kết hợp cùng với ớt xanh, thành ra lại trở thành một hương vị khác.

Đậu phụ chiên giòn hai mặt vàng óng, cắn một ngụm, bên ngoài giòn rụm bên trong non mềm, nước sốt gãi đúng chỗ ngứa. Hơn nữa mùi hương độc đáo của đậu chiên làm cho Khâu Kiến Nghiệp thỏa mãn không thôi, đột nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc.

Hai món ăn này Khâu Kiến Nghiệp đều thử qua hết, đều là món ăn anh ấy thích ăn, vừa lúc gặp phải người biết nấu ăn, mùi vị rất thơm mà lại còn ngon miệng nữa.

“Ăn ngon lắm!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)