Khâu Kiến Nghiệp rất hào phóng nói: “Tiền lương thì có thể dễ dàng thương lượng, tôi đây chọn cô là vì tin rằng cô có nhân phẩm tốt, sẽ không gây nguy hiểm cho người già…”
Quý Xán Xán gãi gãi đầu, có vẻ cũng không tồi, cô xác thực phải sớm rời khỏi nhà họ Quý mới được.
“Vậy chúng ta thương lượng cụ thể về sự tình đi?”
Khâu Kiến Nghiệp vui vẻ: “Căn bản là một ngày ba bữa cơm, cộng thêm quét dọn vệ sinh trong nhà, giặt giũ quần áo. Ngoài ra những chuyện khác sẽ không bắt cô làm, cô có gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp nói với tôi.”
...
Vào những năm 80, không có nhiều người thuê bảo mẫu đến nhà làm việc cho lắm, cũng có người theo bản năng xem thường bảo mẫu, cho rằng đó là công việc phải hầu hạ người khác, thấp hơn một bậc so với những công việc khác. Nhưng Quý Xán Xán không cảm thấy như vậy, cô không yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần tiền lương thích hợp, công việc bình thường, làm bảo mẫu cũng không phải là việc gì khó.
Khâu Kiến Nghiệp đã nói trước, chỉ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của bà lão. Anh ấy đã kết hôn, sống với vợ ở chỗ khác, lâu lâu cũng sẽ tới thăm. Hơn nữa nếu có khách đến thì chỉ cần làm thêm vài món ăn, ngày thường thì chỉ phục vụ một mình bà lão mà thôi.
Khu tập thể nhà họ Quý ở cách chỗ bà lão sống khá xa, mỗi lần Quý Xán Xán đi làm và tan ca đều ngồi xe buýt, thời gian đi làm buổi sáng 8 giờ đến 6 giờ chiều, giữa trưa được bao cơm, mỗi tháng có thể nghỉ ngơi bốn ngày.
Khâu Kiến Nghiệp cố ý để Quý Xán Xán ở lại nhưng cô không đáp ứng. Tính toán cả hai bên đều thử việc trước một khoảng thời gian, lỡ như công việc này không đáng tin cậy, mà cô lại vội vàng rời khỏi nhà họ Quý trước, thế thì khá là mạo hiểm.
Biết đâu được có khả năng cô lại một lần nữa rơi vào bế tắc, không nơi nương tựa thì sao? Huống chi ở nhà bà lão, làm bảo mẫu cho bà ấy, cô hoàn toàn không có thời gian tự do, mọi thời khắc đều phải đối mặt với bà chủ, căn bản không quá vui vẻ là bao.
Hiện tại bà lão đang nằm viện, Khâu Kiến Nghiệp là người có công tác, trong nhà cũng không rút ra được người thứ hai hỗ trợ. Trước tiên, Khâu Kiến Nghiệp sẽ bàn bạc với Quý Xán Xán một chút về sự tình, cho cô tạm thời ở bệnh viện bên cạnh bà lão. Còn tiền lương bao nhiêu thì phải chờ tới buổi chiều ăn thử qua cơm mà Quý Xán Xán làm đã rồi mới quyết định được.
Tính tình của bà lão rất hiền hòa, bà ấy đã từng là giảng viên đại học, Quý Xán Xán khách khí gọi bà ấy là giáo sư Vương.
Buổi chiều, Khâu Kiến Nghiệp trở về sau khi hoàn thành tốt công việc ở công ty, giáo sư Vương cũng đã được truyền thuốc xong, khả năng phục hồi của bà ấy quả thực là không tồi, cuối cùng ba người họ cùng trở về nhà họ Vương.