Nhưng còn chưa đi đến nhà họ Quý mà đã nghe được âm thanh có người đang nói chuyện với Thẩm Quế Hương.
“Quế Hương, Mạn Linh nhà cô có phải sắp lấy chồng rồi đúng không?”
“Sao có thể chứ, nó mới hai mươi hai tuổi, luyến tiếc gả ra ngoài sớm như vậy làm gì, có điều con bé nói bên nhà chồng lại có không ít người, đang lo không biết chọn thế nào đây.” Vẻ mặt tràn đầy tự đắc, như thể nhà mình có cô con gái mà nghìn nhà mong ước có được vậy.
“Đúng, đúng vậy, ai da, tôi vừa mới đi về, có nhìn thấy Mạn Linh đang nói chuyện với người nào đấy. Người đàn ông kia chủ nhật đã đến nhà cô, có phải nhìn trúng rồi hay không?”
Thẩm Quế Hương rõ ràng là rất sửng sốt: “Ai u, tôi không biết nữa, cứ phải xem con cái nghĩ thế nào đã.”
Lời nói thì nói như vậy, nhưng biểu hiện của bà ta lại càng lúc càng âm trầm.
Quý Xán Xán lặng lẽ lùi lại phía sau hai bước, bước chân làm bộ vừa mới trở về đến nhà họ Quý. Thời điểm còn chưa đến cửa đã thấy Thẩm Quế Hương vừa mới nói chuyện phiếm cùng hàng xóm lại đột nhiên nổi giận đùng đùng, mở cửa đi ra ngoài.
“Tại sao mày lại trở về rồi?”
Quý Xán Xán: “Con...” Chẳng lẽ cô không nên quay trở về sao?
Thẩm Quế Hương vội vàng cắt lời: “Có thấy chị mày không?”
“Không thấy.”
“Đi, đi ra ngoài tìm nó, nói tao ở nhà chờ nó trở về!”
“Vâng ạ.”
Quý Xán Xán không quá để ý đến thần sắc phức tạp của Thẩm Quế Hương, bà mẹ ruột này không muốn cho Quý Mạn Linh lún sâu thêm nữa, cũng tính gõ chuông cảnh báo cô ta lần này.
Cô còn chưa đi được quá hai bước là đã gặp Quý Mạn Linh đang rất vui vẻ đi từ bên ngoài về, trong đó có ba bốn phần là cảm giác ngọt ngào của lúc mới yêu.
“Chị, mẹ bảo em đi tìm chị.”
Nụ cười của Quý Mạn Linh chợt cứng đờ lại, Thẩm Quế Hương chưa từng quản cô ta khi nào về nhà, chút vui sướng này chưa gì đã nhanh chóng biến mất luôn rồi.
Quả nhiên vừa vào trong nhà thì Thẩm Quế Hương đã lôi kéo Quý Mạn Linh vào phòng ngủ lớn, Quý Xán Xán không tiện nghe lén bên trong đang nói gì nên quyết định trở về phòng nghỉ ngơi.
Qua một lúc sau, người nhà họ Quý lần lượt trở về, Thẩm Quế Hương với Quý Mạn Linh cùng đi ra ngoài. Nhưng kỳ lạ thay là trên mặt Quý Mạn Linh lại không có vẻ tức giận.
Cơm chiều là do một tay Thẩm Quế Hương nấu, Quý Mạn Linh phụ trách phụ bếp cho bà ta, Quý Xán Xán chỉ cần quét dọn rác và bày bàn ăn cơm là được.
Quý Hữu Phúc thì vẫn quan tâm đến chuyện tìm việc làm của cô nên có hỏi thăm qua vài câu, nghe cô nói còn chưa tìm được nên chỉ thuận miệng cổ vũ hai ba câu.