Từ mặt tiền cửa hàng người ta đi ra ngoài, nhìn một vòng xung quanh trạm giao thông công cộng, thuận tiện móc ra hai tấm danh thiếp từ trong túi áo, xé đi bỏ vào thùng rác.
Đúng lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi tới, cười tủm tỉm hỏi: “Cô gái, tìm việc làm hả?”
Quý Xán Xán nhìn gương mặt tươi cười của hắn ta liền bắt đầu trở nên cảnh giác: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi đường.”
Người đàn ông trung niên vẫn nhiệt tình như cũ: “Không phải à? Vừa rồi tôi thấy cô vào hai cửa hàng, giống như tìm việc làm vậy? Cô gái lớn lên xinh đẹp như thế, có muốn tìm công việc kiếm tiền nhanh hay không? Tôi có thể giới thiệu cho cô!”
Nếu là người làm giả giấy chứng minh thân phận, ít nhất sẽ có đầy những danh thiếp được phát ra khắp nơi. Mà Quý Xán Xán vừa thử nói liền biết ngay mình đang bị theo dõi, thế mà vừa rồi cô lại không hề phát hiện.
Trong đầu Quý Xán Xán nhảy ra những từ ngữ như ‘bọn buôn người’, ‘lừa bán’, ‘trong núi sâu’ linh tinh và mây mây, hai chữ ‘đề phòng’ chính là người thân bạn bè duy nhất của mình, cô mỉm cười bình tĩnh nói: “Không cần, tôi chỉ không muốn tiếp nhận công việc cha mẹ giới thiệu thôi. Cha tôi muốn tôi tới Cục Công An vì có người quen, mẹ tôi lại muốn cho tôi đi làm thẩm phán. Nhưng tôi đều không thích, tuy nhiên hiện tại nghĩ lại, kiến nghị của họ cũng khá tốt.”
Nơi này cũng không phải vùng đất xa xôi, ra bên ngoài khoảng 1000 mét là sẽ có một đồn công an.
Ánh mắt người đàn ông trung niên chợt lóe lên, kiểu ngo ngoe rục rịch muốn giấu giếm trong lòng tạm thời biến mất, ngượng ngùng cười cười: “À, hóa ra là như vậy.”
Quý Xán Xán vô tội chớp chớp mắt, coi hắn ta như người xa lạ, xẹt qua bước về phía trước. Vừa mới gặp thoáng qua còn phải đề phòng đánh lén, mà người đàn ông trung niên kia không biết nghĩ đến cái gì, bước về phía trước một bước muốn bắt lấy bả vai Quý Xán Xán.
Khóe mắt Quý Xán Xán liếc thấy, giây tiếp theo chuẩn bị cất bước lên chạy liền nghe được có giọng nói đàn ông bên đường kêu: “Này! Sao đây?”
Một người bước từ chỗ xa đến, hất rớt tay người đàn ông trung niên kia xuống.
Người đàn ông trung niên ngây ra một lúc: ‘Cậu là ai?”
“Tôi là anh cô ấy!”
Người đàn ông trung niên nhớ tới Quý Xán Xán có nói đến công an thẩm phán linh tinh, hay là người nhà này có gia thế công an, vội giải thích: “Tôi chỉ muốn hỏi đường cô bé này mà thôi.”
Hắn ta nhìn trúng bối cảnh của người ta, lại thấy cô gái này đơn thuần, nên mới muốn nghe ngóng sự tình một chút.
Sau đó lại nghe người đàn ông lạnh giọng hỏi: “Đi chỗ nào?”