Trong tay Quý Chí Đào ôm một cái thùng, cậu ấy chạy tới chỗ này mua một ít nguyên liệu nấu ăn, ngoài ý muốn nhìn thấy thân ảnh vừa quen thuộc lại xa lạ, là chị gái cậu ấy.
Lúc ấy Quý Xán Xán rời đi, Quý Chí Đào cũng không có giữ lại, hiện tại cũng không nói được vì cái gì mà gọi cô lại.
“Tại sao chị lại ở chỗ này?” Giọng điệu của cậu ấy cũng lạnh như băng.
Quý Xán Xán tùy ý phát huy: “Tôi ra ngoài đi dạo, liên quan gì đến cậu?”
Khóe môi Quý Chí Đào nhấp càng chặt, cậu ấy không nói thêm gì nữa.
“Hôm nay không phải thứ hai, cậu không đi học à?”
Lưu Hoa Chi vào lúc sinh thời có đánh chết cũng không cho phép Quý Chí Đào thôi học. Học đến cấp hai, thêm một năm nữa chính là cấp ba, liền tính không thi đại học, có cái bằng tốt nghiệp cấp ba cũng đã đủ dùng rồi.
Lưu Hoa Chi để lại một ít tiền, hơn nữa em gái bà ta, chính là dì út của Quý Chí Đào, thỉnh thoảng vẫn có thể tiếp tế một chút, cố gắng một năm khẳng định khổ tận cam lai. Cũng là nhớ mong tính kĩ chuyện này kia cho con trai, Lưu Chi Hoa mới đành lòng buông tay nhân gian.
Nhưng là kế hoạch không đuổi kịp sự biến hóa của thời đại, Quý Xán Xán lấy đi hơn phân nửa di sản, mua quần áo mới, giày mới chỉ nhằm để lại cho cha mẹ đẻ một cái ấn tượng tốt. Quý Chí Đào một mình sinh hoạt, lòng tự trọng lại cao, không chịu phiền toái dì út, kiên trì bỏ học đi kiếm tiền.
Quý Xán Xán suy xét bán đi những quần áo đã đặt mua kia, đem tiền về trả cho Quý Chí Đào. Nhưng điều này không phù hợp với tính cách nguyên chủ, cô không nghĩ có khả năng sẽ tùy tiện bại lộ chính mình.
Cho nên câu hỏi này là để xác định xem sự việc có phát triển giống như trong sách viết hay không, hay là miệng lưỡi cố ý vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt Quý Chí Đào hơi tối sầm lại, bỗng nhiên trở nên quật cường, khô khốc nói: “Không cần chị quản tới.”
Cậu ấy chuẩn bị xoay người rời đi.
Quý Xán Xán tiến lên một bước xem trong thùng cậu ta để những thứ gì, phát hiện là một túi mộc nhĩ, một túi nấm hương. Giương lên một ý cười trào phúng: “Cậu chuẩn bị mở quán ăn à? Hay là làm công cho người ta?”
“Chị đừng động vào đồ vật của em!”
“Hừ, cho rằng tôi hiếm lạ mấy thứ rách nát này của cậu hay sao, tôi xem như là cậu có mệnh làm công, đừng nghĩ đến việc đi học nữa, ngoan ngoãn kiếm tiền đi, nếu như có tiền thì đừng quên người chị này nhé!”
Đôi mắt Quý Chí Đào đều đỏ lên, ôm chặt cái giỏ xoay người rời đi, bóng dáng của một thiếu niên mười tám tuổi toát lên vẻ kiên định.