Để Quý Xán Xán ở nhà, Thẩm Quế Hương cũng không quên khóa cửa phòng ngủ. Tủ đựng đồ ăn cũng bị bà ta cố ý khoá lại.
Quý Xán Xán không muốn bị canh gác như ăn trộm vậy, thản nhiên nói: “Con muốn ra ngoài đi dạo.”
Thẩm Quế Hương nhíu mày: “Mày đi ra ngoài làm gì? Mày làm gì quen ai chung quanh đây? Đừng có đi ra ngoài gặp mấy loại người linh tinh!”
Quý Xán Xán đi theo cha mẹ nuôi từ trước nên mối quan hệ xung quanh cô rất ít, chỗ họ ở cũng cách nơi này rất xa, hay là cô đang định đi ra ngoài tìm đàn ông lạ mặt nào đó? Bà ta tính toán gả Quý Xán Xán ra ngoài sớm nhưng không muốn cô làm bại hoại thanh danh nhà họ Quý.
Quý Hữu Phúc ho khan một tiếng, lời nói này quá khó nghe rồi.
Quý Xán Xán mặt không cảm xúc: “Con muốn đi ra ngoài thử xem có tìm được việc không.”
Những người khác không phản ứng, còn Quý Chí Hoa thì lại khịt mũi coi thường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn chưa tốt nghiệp tiểu học mà tìm được việc gì, ngay cả có làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh thì người ta cũng không nhận đâu.”
Quý Mạn Linh vui sướng khi người gặp họa, lại không nói chuyện vì sợ Quý Xán Xán tiết lộ kế hoạch hai người đã lên ngày hôm qua.
“Tự lực cánh sinh không có gì đáng xấu hổ.”
Không khí trên bàn ăn đều trở nên im ắng, Thẩm Quế Hương và Quý Hữu Phúc đều đồng ý, bọn họ không thể gả Quý Xán Xán đi nhanh trong vài ba ngày cho nên nếu cô có tìm được việc gì thì cũng thêm được một khoản thu trong nhà.
Quý Chí Hoa cảm thấy không ai ủng hộ lời mình nói, hung hăng trừng mắt liếc Quý Xán Xán một cái, đứng lên đá văng ghế chạy lấy người, đôi mắt một mí đảo một vòng với vẻ xem thường rất rõ ràng.
Trong phòng khách còn phát ra tiếng ghế ngã xuống đất.
Tay Quý Xán Xán đang cầm chiếc đũa, chỉ liếc hắn ta một cái nhưng lại không nói gì.
“Không ăn nữa!” Quý Chí Hoa cầm cặp sách lên rồi đi.
Thẩm Quế Hương lấy quả trứng gà chạy theo ra cửa đưa cho hắn ta, trở về nhẹ nhàng nói: “Em trai mày còn nhỏ, làm chị thì phải biết thương em chứ.”
Quý Mạn Linh bĩu môi, cô ta cho rằng lời này không đúng chút nào.
Quý Xán Xán không nói gì, ăn nửa cái bánh bao với nửa chén cháo xong rồi dọn chén đũa của mình, về phòng sửa soạn đồ đạc. Hiện tại cô xác thực là không có một xu dính túi, chỉ có thể trông cậy vào vị Quý Xán Xán kia xem coi có để lại trong bao quần áo đồng nào không.
Trong bao quần áo tám chín phần là đồ mới, đồ cũ nát sẽ không mang về đây, trong sách cũng không có miêu tả Lưu Hoa Chi trước khi qua đời đã để lại bao nhiêu tiền, nhưng phí chữa bệnh quả thật không ít.