Nhưng không đợi bà ta nói thêm điều gì, Trần Tuấn Thân không khỏi phân trần đem bà ta kéo ra ngoài. Ra tới ngoài cửa vừa vặn đụng phải hàng xóm đi xuống lầu, Hồ Cẩn Lan lập tức nén lại cơn lửa giận, nhưng lại không thể tươi cười nổi, biểu cảm trên mặt trông rất khó coi.
Hàng xóm nhanh chóng bước đi.
Hồ Cẩn Lan hất Trần Tuấn Thân ra, lạnh mặt đi về phía trước.
Trong phòng, Trần Tự nhìn cửa phòng rộng mở, chậm chậm đi qua đóng lại, quay đầu lại nhìn thấy chén trà đãi khách trên bàn, đem nước đổ bỏ, còn chén trà thì ném vào thùng rác. Đi tới ngăn tủ lấy ra một chiếc giống y như đúc, lại buộc túi đựng rác mang ném ra bên ngoài. Trở về nhà mang chiếc chén vừa đổi đi rửa sạch sẽ, bỗng dưng nhớ tới lúc trước Quý Xán Xán hỏi vì sao trong ngăn tủ có mười mấy cái chén dự phòng.
Trần Tự nhìn bóng tối bên ngoài dần thêm đen, lẩm bẩm: “Xán Xán, tôi vốn là người như vậy, em sẽ ghét bỏ tôi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây