“Tại sao lại mưa nhỉ?”
Trần Tự cũng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mưa xuân quý như dầu, là chuyện tốt chăng?”
Tưởng Lễ lo lắng về sự kiện khác: “Xán Xán, chúng ta có còn đi ăn cơm nữa không?”
Quý Xán Xán không chút do dự mà nói: “Đi chứ! Tôi muốn ăn món canh xương sườn nhà bọn họ lắm rồi!”
Cô nói xong liền đối diện với ánh mắt đánh giá của Trần Tự qua kính chiếu hậu, nỗ lực bình tĩnh cười thật tươi, ý bảo anh nhìn xem Tưởng Lễ đang tràn ngập chờ mong, làm như cố ý trêu chọc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây