Trần Tự chăm chú nhìn sườn mặt của cô, không khỏi thở dài: “Xán Xán, tôi có chút hối hận khi nghiêm khắc yêu cầu cô như vậy.”
“Tiên sinh?”
Trần Tự do dự mà giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, bộ dạng hết sức ôn nhu, đây cũng là hành động thân mật nhất ngoại trừ xoa đầu sau thời gian dài ở chung lâu như vậy.
“Tôi đang suy nghĩ, nếu cho cô trực tiếp đi làm ở xưởng dịch và chế tác phim có phải càng đơn giản hơn hay không, kiến thức còn lại cô có thể học dần dần.”
Còn kiến thức học cao trung hiện tại, đối với công việc trong tương lai của cô không có quá nhiều ích lợi, anh chưa từng nghĩ tới Quý Xán Xán có thể làm được đến nước này. Chênh lệch văn hóa giữa hai người cũng không phải vấn đề tuyệt đối. Ở phương diện tương tự cô có thể phát huy sở trường đặc biệt, hiện tại bởi vì anh đốc thúc nên làm cho cô có hơi lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây