Vẻ mặt ông cụ Vương tin phục sờ cằm: “Cô chủ Tiền bói chuẩn quá nha, chờ sang năm lúc tôi đến quán ăn tại nhà, tôi cũng xin cô chủ Tiền một quẻ.
Lý Ngự Quân bị một vại dược thiện dụ dỗ, sau một giây do dự đã chủ động chui đầu vào lưới quay về bệnh viện quân khu. Vào bệnh viện, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng của riêng bệnh viện, anh lập tức không nhịn được nhíu mày.
Đi ra khỏi thang máy, Lý Ngự Quân đụng phải y tá chịu trách nhiệm chăm sóc Lý Ngự Quân, gương mặt y tá nhỏ ửng đỏ, giọng điệu có hơi thân mật: “Doanh trưởng Lý, anh vừa đi đâu thế, nhanh về phòng bệnh để tôi thay băng cho anh đi.
Bước chân Lý Ngự Quân tạm dừng, khách sáo gật đầu với y tá: “Làm phiền một tiếng nữa hẵng đến phòng tôi thay băng. Anh mơ hồ ngửi thấy mùi thịt xen lẫn trong mùi thuốc, một mình sải bước đi đến phòng bệnh của mình. Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thường Hiểu Viện đang ngồi trên ghế đọc báo, nhìn thấy bóng dáng con trai, Thường Hiểu Viện bất đắc dĩ đập lên bàn: “Mẹ thấy nếu không có vại dược thiện này có khi còn không còn gọi được con về đâu.
Lý Ngự Quân cởi quân phục ra nghiêm trang trả lời: “Con bị thương, cần phải được tẩm bổ, ăn cháo không tốt cho dưỡng bệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây