Hai anh em ngủ một giấc dậy cuối cùng nhớ ra tối hôm qua bản thân đã làm chuyện ăn gan hùm mật báo gì, đã bị dọa tới run cầm cập rồi, còn bảo bọn họ đưa sát tinh mặt đen về bệnh viện, đây không phải là ngứa thịt tìm đánh à?
Thường Hiểu Viên vừa nói xong, Lý Ngự Cảnh đã cầm quân phục của mình lên, mặc vào, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Con chỉ xin nghỉ có một ngày, con còn phải nhanh chóng về bộ đội, để Ngự Cảnh đưa anh cả về bệnh viện đi, dù sao bản thân em ấy là ông chủ, không ai quản được em ấy.
Lý Ngự Cảnh trơ mắt nhìn Lý Ngự Cảnh vắt chân lên cổ bỏ chạy, lập tức như gặp phải kẻ địch lớn. “Mẹ, mẹ mẹ ơi! Con là con trai ruột của mẹ đúng không? Sao mẹ có thể nhẫn tâm ép con trai của mẹ vào đường chết chứ? Nếu con nói với anh cả con, con đưa anh ấy về bệnh viện, mẹ có tin anh ấy quay người là có thể ném con từ tầng hai xuống không?
Thường Hiểu Viên yêu thương xoa mặt của Lý Ngự Phong. “Không đâu, anh cả của con còn đang bị thương mà, sức của nó không mạnh như vậy! Con cứ yên tâm đi đi. Lý Ngự Phong không dám tin mà trợn to mắt, còn chưa kịp cầu xin thì đã nghe thấy Thường Hiểu Viên nói tiếp: “Hơn nữa chẳng qua là tầng hai mà thôi, không cần ném, tự con cũng có thể nhảy xuống, không sao mà!
Lý Ngự Phong khóc không ra nước mắt nhìn Thường Hiểu Viên. “Mẹ đúng là mẹ ruột của con!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây