Lúc Lý Ngự Phong nhìn thấy sắc mặt anh cả thay đổi không nhịn được cười ngửa tới ngửa lui, ánh mắt Lý Ngự Quân lạnh lùng lườm anh ấy lạnh buốt như thể dao găm.
Nếu là lúc trước Lý Ngự Phong đã sợ hãi trốn sang bên cạnh như thể rùa đen rụt đầu, nhưng giờ nghĩ đến chuyện hôm nay Lý Ngự Quân làm ra khiến anh ấy chẳng những không thấy sợ hãi mà còn càng cười to hơn.
Thường Hiểu Viện đập một cái lên lưng con trai út, đi đến bên mép giường dùng vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Ngự Quân: “Nhanh uống thuốc đi rồi về bệnh viện.
Trên mặt Lý Ngự Quân lộ ra biểu cảm hơi bực bội: “Con không đi bệnh viện, con muốn về nhà.
“Không được, con phải về tiêm thuốc chống viêm. Thường Hiểu Viện lập tức từ chối anh, nghĩ đến lý do con trai chạy ra ngoài, Thường Hiểu Viện lại ôn tồn khuyên nhủ: “Cùng lắm thì mẹ không nấu cháo trắng cho con nữa, để thím Trương nấu cho con mấy món ngon. Dường như bà ấy sợ Lý Ngự Quân từ chối, Thường Hiểu Viện lại hạ giọng nói: “Sau khi bố con với cậu của con biết con mất tích đều lo lắng, bọn họ cũng đến đây, bây giờ đang ngồi ngoài phòng khách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây