Vương Thần Thần cũng không ngờ được chuyện này, cô ấy thật sự xách một đống hợp cơm từ nhà ông ngoại ra, chuẩn bị Đế Đông gói, nhưng bây giờ hoàn toàn chẳng còn thừa chút cơm canh nào cho cô ấy đựng, ngay cả bánh kem cũng ăn sạch sẽ. Còn về tám mươi mốt quả đào mừng thọ cao chín tầng kia thì đã được ông cụ Lý nói trước là sẽ mang về hết, đông lạnh lại để ăn dần, hoàn toàn không có ý định sẽ chia cho người khác.
Uống mấy ngụm nước dễ tiêu hoá, Vương Thần Thần ngửi mùi thơm bay ra từ cái niêu, cô ấy cảm thấy bản thân vẫn có thể ăn thêm chút nữa. Cô ấy nhìn chằm chằm nồi Phật nhỷ tường trống rỗng, trịnh trọng ra một quyết định lớn: “Anh cả, em nghĩ em không cần gấp đôi tiền mừng tuổi, đổi thành một nồi Phật nhảy tường do Giai Ninh làm được không?
Lý Ngự Quân bưng cốc thuỷ tinh liếc nhìn Vương Thần Thần: “Nhưng hình như gấp đôi tiền mừng tuổi cũng không mua được một nồi Phật nhảy tường nha? Nhìn khuôn mặt nhỏ của Vương Thần Thần nhanh chóng suy sụp, Lý Ngự Quân lại hiếm khi có tâm trạng trêu chọc cô ấy: “Thật ra không phải không được, nhưng nhiều nhất chỉ cho em hai bát.
“Anh quá keo kiệt. Vương Thần Thần nhịn không được mỉa mai: “Hôm nay anh ăn nhiều nhất, lúc trước em múc cho anh một bát đầy như thế, mà đến cuối anh còn không cho em được nửa muỗng canh, không biết yêu thương em gái gì cả!
Ngón trỏ tay trái của Lý Ngự Quân gõ lên bàn hai lần, nhanh chóng đưa ra cho Vương Thần Thần một gợi ý rất tốt: “Nếu như em không muốn, vậy em có thể thương lượng với anh hai của em nha, bảo em ấy mời em.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây