Khi đến lượt Kim Vĩnh Húc, ông ấy bỏ tách trà xuống: “Trong một con hẻm cách đây không xa có một nhà hàng mới mở, bà chủ là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi...
Ông ấy vừa nói tới đây, Trương Thành Hải đã bật cười: “Anh Kim, anh đừng đùa nữa, một cô gái hai mươi tuổi đến cả cán chảo cũng không nhấc nổi thì có thể nấu được món ngon cỡ nào được chứ?
Ông Vương cũng nói: “Một cô gái trẻ như thế, mới học nấu ăn được vài năm thì có thể nấu ngon được tới đâu?
“Thật sự rất ngon! Kim Vĩnh Húc cười nói: “Khẩu vị của tôi thế nào mọi người đều biết rồi đấy, vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay cũng đã ăn không ít món ngon, nhưng cho tới khi ăn đồ ăn cô gái đó nấu, tôi mới biết thế nào là món ngon thật sự.
Nghe ông ấy nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, đúng như lời Kim Vĩnh Húc nói, ông ấy đã ăn rất nhiều món ngon rồi, nhưng từ trước đến nay chưa từng khen nhà hàng hay món ăn nào nức nở đến mức này, lời này cũng như sét đánh giữa trời quang vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây