Tiền Giai Ninh nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi mua từ chỗ một người buôn, nghe nói là trồng trong núi nhà bọn họ, sản lượng cực ít, giá cả rất đắt, cơn bản không bán ra ngoài.
Thấy Tiền Giai Ninh đi vào bếp, Kim Vĩnh Húc không khỏi lộ ra mấy phần khen ngợi. Thật không ngờ trong một hẻm nhỏ ở thủ đô lại có thể nếm được nguyên liệu hiếm lạ như vậy. Thật là quá may mắn.
Nhớ tới quyển thực đơn thật dày kia, Kim Vĩnh Húc cảm thấy một năm tiếp theo mình đã có chỗ ăn rồi.
Buổi tối, sau khi tiễn khách khứa ra về hết Tiền Giai Ninh lấy một cọc tiền thật dày từ trong ngăn kéo ra đếm, vậy mà tận hơn mười ngàn, cô kích động muốn bế chiêu tài đồng tử lên hôn vài phát cho thỏa. Công dụng của món đồ này cũng thần kỳ ghê, thế mà lại có thể khiến nhiều khách hàng không thiếu tiền lại còn thích ăn uống trùng hợp đi ngang qua cửa hàng nhỏ này, giúp ngày đầu tiên cô khai trương đã buôn bán đắt đỏ.
Nhà bếp cũng không cần phải dọn dẹp gì, Tiền Giai Ninh quen đường quen lối cất những dụng cụ nấu ăn đã dùng vào trong tủ, cô còn chưa ra khỏi cửa, tất cả các phòng trong phạm vi tứ hợp viện đề đã sạch bong. Tiền Giai Ninh kiểm tra lại lần nữa rồi đóng hết tất cả cửa sổ lại, cũng cài then cửa lớn lại luôn, đèn lồng trong nhà chính chớp mắt đều đã tắt hết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây