“Vải vụn thì lớn thật, nhưng tôi cắt ra cho cô một miếng thôi. Tụ Bảo Bồn dựng ngón cái vì sự cơ trí của mình: “Nếu cô muốn mua tiếp thì đưa năm ngàn tệ ảo, tôi sẽ móc cho người thêm miếng nữa.
Tiền Giai Ninh nghiến nghiến răng, vẻ mặt hơi méo mó: “Tôi cảm ơn cậu, một miếng là đủ rồi, tôi sợ ngươi móc miếng vải thành một cái lỗ thủng.
Tụ Bảo Bồn thở dài tiếc nuối, dù sao miếng vải này anh ta đã cất mấy trăm năm, ngoại trừ Tiền Giai Ninh thì không có vị thần nào đồng ý mua.
Cậu hơi phiền muộn đặt mảnh vải vụn còn lại vào trong phân loại phế phẩm, sau đó nhịn không được lại bắt đầu chào hàng với Tiền Giai Ninh: “Mảnh vải vụn của tôi rất lớn, nếu cô muốn may áo lót hay quần đùi gì đấy có thể hỏi mua của tôi, dù sao nhiều năm như vậy rồi cô là khách hàng đầu tiên hỏi mua vải vụn.
Tiền Giai Ninh dở khóc dở cười trả lời một câu: “Được, cậu đợi tội có tiền đã!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây