Khẩy nhẹ đầu lưỡi một cái, thịt vụn lập tức tan trong miệng, lại phải nói bì lợn quả là tinh hoa, trong mềm lại như có hơi dai, lùa chung với cơm tẻ thoảng hương vào miệng phải gọi là tuyệt phối!
Tiền Giai Ninh lùa cơm, ăn hai miếng thịt kho lớn rồi mới gắp một đũa măng mùa đông vào bắt. Măng này ánh màu bóng loáng, vừa tươi vừa mềm, nhẹ nhàng ngon miệng. Tiền Giai Ninh ăn một miếng thịt, miếng măng, rồi miếng cơm, ăn đến chảy nước mắt mừng rỡ.
Cô vẫn luôn cho mình không phải người kén ăn, nhưng mấy ngày ra khỏi nhà này, cô mới hiểu được, rằng không phải bản thân không kén, mà là không chê thức ăn mình làm, đồ ăn bên ngoài thật sự quá không hợp khẩu vị.
Mà lúc này, ở Tri Thành xa xôi, trước cánh cửa đóng chặt của tiệm Tiền Tiểu Mễ, một đám người ngang qua liếc nhìn đầy trông đợi. Thấy đối diện vẫn không có dấu hiệu buôn bán, họ lại ủ rũ cúi đầu đi.
Sau khi ăn no uống đủ, Tiền Giai Ninh xụi lơ trên ghế, như nghe được một đám người đang khóc ròng: "Tiền Tiểu Mễ, nếu cô còn chưa quay lại nữa, chúng tôi sẽ chết đối đó!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây