Tiền Giai Ninh mở mắt, một nhân viên tàu thấy thế thở phào nhẹ nhõm: "Cháu đó, cô bé à, cũng thảo ngủ quá rồi! Mấy ngày nay tôi gọi mấy lần mà cháu đều không dậy. Nếu không phải thấy nhiệt độ cơ thể và hô hấp của cháu bình thường, chúng tôi đã khiêng cháu xuống tàu đưa đến bệnh viện luôn rồi!"
Lúc này Tiền Giai Ninh mới nhớ, hình như lúc Y đạo trưởng dạy học cho mình trước đó, cô nghe có người đang gọi cô, Nhưng khi đó cô rất sợ sẽ lỡ mất nội dung Y đạo trưởng nói, bèn hoàn toàn không để tâm.
Tiền Giai Ninh cười hơi xấu hổ: "Hồi thi cuối kỳ trước đó cháu luôn ôn bài, đã hơn một tháng rồi không ngủ nghỉ đàng hoàng, nên lần này ngủ có hơi quá trớn."
"Vậy được rồi! Cháu mau ăn chút gì đi, tàu hỏa sắp đến ga rồi." Nhân viên tàu đưa vé tàu cho cô, đã đổi lại vé giường nằm. Tiền Giai Ninh lấy hành lý từ giá để hành lý xuống, bấy giờ mới nhét cái bao luôn ôm trong ngực vào hành lý.
Sau khi mang hành lý đi rửa mặt sạch sẽ, Tiền Giai Ninh móc một phần thịt bò khô mình làm tại nhà ra khỏi túi, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này vẫn còn hai mươi phút trước khi tàu hỏa đến trạm, theo lý thuyết đã vào phạm vi Thủ đô. Tuy nhiên, ngoài cửa xe lại có vẻ cực kỳ hoang vắng, trừ việc thỉnh thoảng thấy được một, hai công xưởng ra, thì không có quá nhiều cảnh sắc nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây